Chương trước
Chương sau
Sắc mặt Tiêu Hồng Sinh tái nhợt, mặc dù suy đoán Khương Phàm là nhận cục diện Thương Huyền kích thích mà tái nhập Thương Huyền, nhưng không nghĩ tới hắn sẽ tới thật, chuyện này cũng mang ý nghĩa chiến tranh sắp bắt đầu.

Nhưng pháp trận tại hoàng thành nơi đó còn không có bố trí tốt, tất cả các lão tổ tông hoàng đạo càng không có đi qua.

Tộc lão hoàng thất nói:

- Trừ Khương Phàm, ta không tưởng tượng được ai lại có thể để Ngu Chính Uyên tự mình bái phỏng!

Tiêu Lăng Nguyệt cũng bắt đầu bất an:

- Tại sao hắn lại tới nơi này, chẳng lẽ muốn xúi giục Hỗn Độn Tử Phủ? Nhanh nhanh nhanh, ta mau rời khỏi nơi này, nếu như Hỗn Độn Tử Phủ thật muốn tìm Khương nương tựa Nghị, chúng ta ở chỗ này liền nguy hiểm! Ta đã tiếp xúc qua với Khương Phàm, hắn tàn nhẫn bạo ngược, giết người hoàn toàn không chớp mắt.

Tộc lão hoàng thất cố gắng trấn định:

- Nếu thật sự là Khương Phàm, bây giờ có khả năng đã tiếp cận chúng ta.

Tiểu hoàng tử Tiêu Hồng Sinh luống cuống:

- Vậy phải làm sao bây giờ? Ta không muốn chết ở đây, ta không muốn chết!

Tộc lão hoàng thất trầm giọng nói:

- Sống chết của chúng ta không quan trọng, quan trọng là kế hoạch Nhân Hoàng đã định là sau sáu ngày nữa ngài sẽ tự mình tiếp Ngu Chính Uyên. Tính toán thời gian, bọn họ cũng đã khởi hành.

- Nếu như Ngu Chính Uyên đảo hướng đến Khương Phàm, rất có thể Khương Phàm sẽ vây khốn Nhân Hoàng tại Hỗn Độn Tử Phủ, sau đó dùng Nhân Hoàng bức hiếp, bất ngờ tập kích hoàng thành, tựa như lúc trước Khương Phàm lừa gạt quan Cổ Hoa hoàng thành như thế.

Sắc mặt bọn người Tiêu Lăng Nguyệt trắng bệch.

Nhân Hoàng đích thân tới, là bức bách Ngu Chính Uyên làm quyết định, càng là lộ rõ ràng thành ý, nếu như nơi này có biến, vậy Nhân Hoàng đích thân tới chẳng phải tự chui đầu vào lưới.

Ngẫm lại tai nạn Cổ Hoa ngay lúc đó, chẳng lẽ lịch sử muốn lập lại tại Huyền Nguyệt hoàng triều?

Tiêu Hồng Sinh run giọng nói:

- Các ngươi nói, Ngu Chính Uyên sẽ đồng ý với Khương Phàm sao?

Tộc lão hoàng thất lắc đầu:

- Ngu Chính Uyên dám không đồng ý sao? Nói không chừng trong hư không của Hỗn Độn đại thành có Sí Thiên giới đang nhìn chằm chằm, Ngu Chính Uyên hoặc là quy thuận, hoặc là diệt vong!

Tiêu Hồng Sinh trực tiếp ngồi liệt trên ghế mây, mặt không còn chút máu, mồ hôi rơi như mưa.

Tiêu Lăng Nguyệt mong đợi nhìn tộc lão:

- Ngài vẫn luôn rất có chủ kiến, nhanh nghĩ lại xem bây giờ nên làm gì?

Tộc lão hoàng thất đi qua đi lại trong phòng:

- Bây giờ điều chờ đợi duy nhất, là Khương Phàm cùng Hỗn Độn Tử Phủ còn không biết chúng ta đã phát hiện bí mật của bọn hắn. Ngày mai chúng ta tiếp Ngu Chính Hùng lần nữa, trực tiếp làm rõ Nhân Hoàng sắp đến hoàng thành, sau đó nói tỷ đệ các ngươi cần ra ngoài nghênh đón. Nếu như Khương Phàm muốn Nhân Hoàng, sẽ không lập tức đánh cỏ động rắn, đến lúc đó các ngươi sẽ giả bộ ra khỏi thành bình thường, tuyệt đối không được có bối rối.

- Muốn đi cùng đi!

- Nếu như đều đi sẽ bị nghi ngờ! Sau khi tỷ đệ các ngươi rời khỏi, một người lập tức tây tiến thông báo Nhân Hoàng không nên khinh cử vọng động, một người đi về hướng đông tiếp Đại Quang Mang Thần Điện, nói Khương Phàm cấu kết với Hỗn Độn Tử Phủ, rất có thể Sí Thiên giới đang ở trong hư không Hỗn Độn đại thành!

Tiêu Lăng Nguyệt thoáng định thần:

- Đúng! Liên hệ Đại Quang Mang Thần Điện! Nếu như Thần Tôn tự mình đưa người đến, nói không chừng có thể bổ Sí Thiên giới ra! Đến lúc đó Hỗn Độn Tử Phủ biết tình huống bại lộ, cũng chưa chắc lại trợ giúp Khương Phàm, ngược lại là hiệp trợ Đại Quang Mang Thần Điện vây bắt Sí Thiên giới!

- Chúng ta đây là cược, cược bọn hắn còn không biết chúng ta đã phát hiện! Cược các ngươi có thể thuận lợi rời khỏi!!

Tộc lão nhẹ nhàng dãn hơi thở ra, phân phó thị vệ đi ra bên ngoài cảnh giới, nhìn xem có người giám sát bọn hắn hay không, sẽ liên lạc lại tình báo bọn của hắn tại Hỗn Độn đại thành, giám sát đám người thần bí Khương Phàm kia.

Hỗn Độn Tử Phủ!

Ngu Chính Uyên trở lại trong phủ liền tiến vào tổ từ, cùng các lão tổ và toàn bộ nhân vật quan trọng trong tộc tụ tập tới đó.

Sau một trận kiềm chế trầm mặc.

Thánh Vương Ngu Thái Bình gần sáu trăm tuổi mở đôi mắt kia ra, tròng mắt màu tím phảng phất vòng xoáy hỗn độn, khủng bố lại dựng dục sinh cơ.

- Nếu ngươi đồng ý, liền theo ý của ngươi làm đi.

Ngu Chính Uyên ngẩng đầu, khó có thể tin được mà nhìn lão tổ, không nghĩ tới lại sẽ đồng ý dễ dàng như vậy:

- Lão tổ, ngài thật đồng ý? Đây chính là một con đường không có lối về, kẻ địch của Khương Phàm không chỉ là mười hai hoàng đạo Thương Huyền, mà còn có bách tộc Thiên Khải, cuối cùng còn nghênh chiến tám phương Đế tộc mà kiếp trước hắn chưa bao giờ đụng vào!

Ngu Chính Hùng cũng nói:

- Bây giờ đưa mắt nhìn khắp nơi đều là địch của Khương Phàm, mỗi một bước về phía trước đều là núi thây biển máu, hành trình của hắn còn xa hơn, gian nan hơn gấp trăm lần so với kiếp trước. Một khi Khương Phàm thảm bại, vạn kiếp bất phục, chúng ta cũng là sẽ chôn cùng với hắn.

Ngu Thái Bình thản nhiên nói:

- Các ngươi còn có lựa chọn khác sao?

Ngu Chính Hùng và các tộc lão há hốc mồm, lại nói không nói ra lời.

Ngu Thái Bình nói:

- Ta hỏi các ngươi, Khương Phàm biết khốn cảnh của mình không?

- Biết.

- Khương Phàm biết hắn sẽ phải nghênh chiến Thiên Khải bách tộc, vô thượng Đế tộc không?

- Biết.

- Khương Phàm có từng lùi bước??

-...

Ngu Thái Bình nói:

- Các ngươi đã biết, Khương Phàm cũng đều biết, nhưng Khương Phàm, Thiên Hậu, Tu La, còn đang kiên trì. Vì sao? Đó là bởi vì bọn hắn có thứ chúng ta không có! Các ngươi chỉ cần tin tưởng, Vạn Thế Thần Triều cả nước tế trời, không phải để bọn hắn Thần Hoàng trở về chịu chết, khẳng định còn có càng nhiều chuẩn bị.

- Mà... Các ngươi đều đã gặp mê mụ Hỗn Độn của Sí Thiên giới, so với lão gia hỏa ta đây nhìn từ trong Ký Ức Tinh Thạch còn rõ ràng hơn, các ngươi nói cho ta biết... năng lượng Hỗn Độn nơi đó có thể làm cho Hỗn Độn Tử Phủ chúng ta thu hoạch được tân sinh không?

Ngu Chính Uyên trầm giọng nói:

- Mảnh thủy triều Hỗn Độn kia vô cùng mênh mông, cũng vô cùng cường thịnh, nếu như Khương Phàm đúng hẹn tặng quà, Hỗn Độn Tử Phủ sẽ tái hiện vinh quang của tiên tổ!

Ngu Chính Hùng vội vàng nói:

- Coi như chúng ta mạnh lên thì phải làm thế nào đây? Khương Phàm không sống tới cuối cùng, chúng ta đều sẽ bị chôn cùng cả.

Ngu Thái Bình nói:

- Bọn nhỏ, không cần luôn luôn nhìn đến cuối con đường, các ngươi là thấy không rõ, xem trước đường đi dưới chân mình một chút. Chúng ta đều từng tỉnh mộng Hoang Cổ, hồi ức về vinh quang tiên tổ, cảm thán Hỗn Độn Chiến tộc lúc trước hào tình vạn trượng, oai hùng cái thế, đã từng tiếc nuối khi bị ông trời vứt bỏ, để Hỗn Độn Chiến tộc sa sút tinh thần đến tận đây.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.