Chương trước
Chương sau
Dương Biện không còn muốn gây gỗ, hắn chỉ là giơ cao Dương Thiên Hữu lên, lạnh lùng nhìn Dương Ngọc Chân.

Dương Ngọc Chân lãnh ngạo ngẩng đầu, cường thế giằng co:

- Ta nói một lần cuối, buông Thiên Hữu xuống!

Nhưng... các tộc nhân tụ tập phía trước bến tàu rất nhanh đã phát hiện ra vấn đề.

- Các ngươi nhìn trên trán Dương Thiên Hữu.

- Trên trán thế nào?

- Trên trán không còn có cái gì nữa.

- Cái gì đều... Tê...

- Linh văn của Dương Thiên Hữu đâu? Cự Kình linh văn kia đâu?!

Đám người rối loạn, bầu không khí nhanh chóng xao động.

Sắc mặt Dương Ngọc Chân hơi biến đổi, gắt gao tiếp cận cái trán trơn bóng trên khuôn mặt tái nhợt kia của Dương Thiên Hữu, Cự Kình linh văn đã từng chiếu sáng rạng rỡ, giờ phút này lại không còn tung tích.

Không có linh văn?

Làm sao lại không có linh văn?

Chẳng lẽ Dương Biện đã phế Dương Thiên Hữu rồi?

- Thiên Hữu!!

Dương Ngọc Chân rên rỉ, ngồi liệt trên mặt đất.

- Dương Biện, ngươi là tên súc sinh, ngươi đã làm gì!

Thân tộc Dương Ngọc Chân của bi phẫn gầm thét,

Giọng Dương Biện lạnh lùng quanh quẩn trên bến tàu đang chen chúc đông người:

- Không cần đoán, Dương Thiên Hữu đã bị phế đi. Khí hải vỡ vụn, kinh mạch vỡ vụn, kình hồn cũng bị ta nuốt. Dương gia các ngươi, không có Thiên phẩm linh văn, Dương gia các ngươi... Không có Viễn Cổ kình hồn.

- Dương Biện, ngươi chết không yên lành!

Dương Ngọc Chân thét lên đầy chói tai, muốn bổ nhào qua lại bị tộc nhân ở hai bên gắt gao giữ chặt.

Dương Biện bóp lấy cổ Dương Thiên Hữu, cao giọng hô to:

- Giữa ta và Dương Thiên Hữu có ba lần ước chiến, còn thiếu lần cuối cùng này. Nếu các ngươi đều đã ở đây, ta mời các ngươi làm chứng, chứng kiến cuộc chiến thứ ba, chứng kiến thắng bại, chứng kiến sinh tử!

Đám người bạo động, bầu không khí đều trở nên khẩn trương lên.

Bọn hắn thật không nghĩ tới Dương Biện lại sớm tàn nhẫn phế đi Dương Thiên Hữu. Cái này mang ý nghĩa Dương Thiên Hữu không có bất kỳ giá trị gì nữa, càng mang ý nghĩa hi vọng quật khởi của Dương gia cùng Hải Thần đảo đã tan vỡ.

Trừ phi... Dương gia một lần nữa ủng lập Dương Biện.

- Giết hắn cho ta, nhanh đi, giết hắn! Đều thất thần làm gì, lên đi. Hắn là phản đồ của Dương gia, hắn giết thiếu tộc trưởng của Dương gia, tội của hắn đáng xử tử.

Dương Ngọc Chân thét lên kéo lấy thân tộc ở bên cạnh.

Đám thân tộc bọn họ tức giận bi thương, nhưng khí tức của Long Cốt Cự Ngạc dưới thân Dương Biện lại quá mạnh, rõ ràng là cảnh giới Bán Thánh.

Dương Biện lạnh lùng nhìn Dương Ngọc Chân sụp đổ:

- Trò hay còn chưa có chính thức bắt đầu đâu, cái này đã nhịn không được?

Dương Ngọc Chân không còn phong tình cùng dáng vẻ thường ngày, bi thống thét lên:

- Trả Thiên Hữu lại cho ta! Trả lại cho ta!

- Năm đó sau khi ta bị các ngươi hại chết, mẫu thân của ta hẳn là cũng hô qua như vậy đối với ngươi nhỉ, ngươi là làm thế nào?

- Hỗn đản! Phản đồ! Tội nhân! Ta thật hối hận lúc ấy không có tự tay giết ngươi!

- Dương Thiên Hữu đã thể nghiệm qua sống không bằng chết, tiếp theo chính là tiện nhân ngươi đây. Hôm nay ngươi phải vì mẫu thân của ta, Lôi Tú, thân tộc đã chết của ta, trả giá đắt!

Dương Biện quát lớn, hất Dương Thiên Hữu ra.

Dương Thiên Hữu chật vật nhào vào trên lưng cự ngạc, trừng màn mắt lên, ung dung tỉnh lại.

Mẫu thân?

Nơi này là Hải Thần đảo sao??

Ta trở lại Hải Thần đảo rồi?

Thế nhưng, Dương Thiên Hữu vô ý thức muốn đưa tay che trên trán.

Hắn là Dương Thiên Hữu, hắn là thiên tài mạnh nhất Dương gia, hắn càng là thống lĩnh tương lai của Hải Thần đảo. Hắn không thể để cho gia tộc nhìn thấy bộ dáng chật vật của hắn, càng không thể để gia tộc nhìn thấy tràng cảnh linh văn của hắn bị phế.

Nhưng, thời điểm đang hắn nâng tay phải lên, Dương Biện ở phía sau lại đột nhiên giơ Đồ Thần Chiến Kích lên.

Phốc phốc!

Máu tươi phun tung toé, cánh tay phải của Dương Thiên Hữu bay ra ngoài.

- A!!

Dương Thiên Hữu hét lên đầy thê lương, triệt để tỉnh lại hẳn, hắn gắt gao ôm lấy bả vai trào máu, lăn lộn ở trên lưng cự ngạc.

- Dừng tay!! Ngươi dừng tay cho ta!

Dương Ngọc Chân gào thét.

Thân tộc của Dương Ngọc Chân cũng lớn tiếng gầm thét:

- Dương Biện, nên dừng lại đi! Ngươi đã phế hắn đi, không cần thiết lại tổn thương hắn!

Dương Biện bỗng nhiên động Đồ Thần Chiến Kích trong tay, tàn nhẫn đánh xuyên bả vai bên trái Dương Thiên Hữu, mũi kích xoay tròn, chấn vỡ bả vai, tháo xuống cánh tay trái.

- A!!

Dương Thiên Hữu đau đớn kêu rên, thân thể vốn đã mệt mỏi suýt chút nữa lại ngất đi.

- Dừng tay... Mau dừng tay! Các ngươi lên cho ta, mau ngăn cản hắn!

Dương Ngọc Chân sụp đổ thét lên.

Rống!!

Long Cốt Cự Ngạc ngẩng đầu gào thét, các cường giả Dương gia kinh hãi nhao nhao lui lại, không có người nào dám bước về phía trước ngăn cản.

Dương Biện mang theo chiến kích, chỉ về phía Dương Thiên Hữu, lên tiếng hô to:

- Đây chính là cuộc chiến thứ ba của ngươi, xốc lại tinh thần cho ta.

- Giết ta!

Dương Thiên Hữu miệng đầy máu tươi, gào thét dữ tợn.

- Không được!! Không nên giết hắn!! Trả hắn lại cho ta!

Dương Ngọc Chân thét lên.

Dương Biện mặt không thay đổi lại lần nữa vung chiến kích lên, đánh ra cương phong sắc bén, trong nháy mắt đã nổ nát hạ bộ của Dương Thiên Hữu.

- A!!

Dương Thiên Hữu đau đớn quỳ trên mặt đất, gương mặt vặn vẹo, hai chân run rẩy.

Sỉ nhục!!

Đây là sỉ nhục mà hắn không thể nào thừa nhận!

So với giết hắn còn muốn đau đớn hơn.

Lúc này Khương Phàm đi đến phía trước, ngăn chặn miệng Dương Thiên Hữu, lấp một chút đan dược, giúp hắn ổn định thương thế, đừng tuỳ tiện chết.

- Đây là cuộc chiến thứ ba của ngươi, đứng lên cho ta!

Dương Biện cầm chiến kích trong tay, cao giọng gào thét.

- Giết ta, ta ở Địa Ngục chờ ngươi!

- Địa Ngục? Ngươi sẽ thần hồn câu diệt, triệt để tiêu vong.

Dương Biện giơ lên chiến kích, đánh vỡ nát đùi phải của Dương Thiên Hữu.

Xương máu vẩy ra, hình ảnh thảm liệt để rất nhiều tộc nhân Dương gia đều nhìn không được.

- Dương Biện, ngươi thả hắn! Thả hắn!

Dương Ngọc Chân rốt cuộc cũng tránh thoát khỏi tộc nhân, vọt tới phía trước.

- Quỳ xuống!

Dương Biện quay đầu, lạnh lùng nhìn nàng.

- Ta bảo ngươi thả hắn!

- Ta bảo ngươi quỳ xuống!

Dương Biện lại dùng chiến kích đánh vỡ nát cái chân còn lại của Dương Thiên Hữu.

- Thiên Hữu!!

- Ta bảo ngươi quỳ xuống!

Dương Biện giơ lên chiến kích, đánh xuyên bụng Dương Thiên Hữu, giơ 'Người người đẫm máu' này lên giữa không trung, chỉ đến Dương Ngọc Chân.

- A!!

Dương Thiên Hữu thê lương gào thét, đau đến không muốn sống.

- Dừng tay!

Rốt cuộc hai vị Thánh Tổ Dương Hồng Liệt, Dương Đồng Quang cũng đuổi tới, nhưng tình cảnh trước mắt đã để cho sắc mặt bọn hắn đều trở nên cực kỳ khó coi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.