Chương trước
Chương sau
Lần lượt từng bóng người từ đằng xa chạy đến, ngoại trừ Điêu Lãnh Phong và những người của Vạn Đạo Thần Giáo, còn có đội ngũ Cổ Hoa hoàng triều, Huyền Nguyệt hoàng triều.

Ba bên liên hợp!

Bọn hắn đều đang săn bắn Hỗn Độn Tử Phủ, hy vọng có thể lấy được đầu lâu Tổ Kỳ Lân.

Chỉ là tình huống phát triển lại có sự ngoài ý muốn.

Bọn hắn vốn cho rằng ba bên uy hiếp liền có thể để Hỗn Độn Tử Phủ thỏa hiệp, không nghĩ tới Ngu Bá Khoan lại phản kháng, kết quả tạo thành năm người Ngu Thiên Đạo tử vong.

Hoàn toàn bất đắc dĩ, bọn hắn muốn giết người diệt khẩu!

Nhưng một màn trước mắt...

- Bọn hắn kích phát năng lượng Tổ Kỳ Lân!

- Hỗn Độn Tử Phủ quả nhiên đã đạt được thú nguyên Mộc hệ!

- Vạn cổ ngủ say, lại còn có uy thế như vậy, không hổ là Hồng Hoang Tổ Kỳ Lân.

- Rừng rậm bên trong Thượng Thương cổ thành tươi tốt khổng lồ, đủ để thú nguyên Mộc hệ phát huy uy lực đến cực hạn.

Cường giả ba bên rung động nhìn hình ảnh Thụ Yêu cuồng vũ.

Thân hình khổng lồ mấy trăm mét, sôi trào hào quang màu xanh, mang đến áp lực giống như nghẹt thở.

- Chúng ta được cứu rồi!

Ngu Kình Thương nhìn qua Thụ Yêu cuồng bạo xung quanh, kích động đến gào thét.

- Nhất định phải mang đầu Tổ Kỳ Lân đi ra ngoài!

Ngu Bá Khoan mang theo ánh mắt cuồng nhiệt, hắn biết đầu Tổ Kỳ Lân sẽ rất mạnh, không nghĩ tới có thể mạnh đến loại trình độ này.

Sau khi dung hợp, sẽ có hiệu quả gì?

Thật khó có thể tưởng tượng được.

- Giết ra ngoài, mang theo Thụ Yêu giết ra ngoài.

Các trưởng lão Tử Phủ cũng kích động.

- Đều theo sát ta, ai cũng không được tụt lại phía sau.

Ngu Bá Khoan lập tức thiêu đốt huyết khí, phóng xuất ra mênh mông tử khí, toàn thân kịch liệt nhúc nhích, nhanh chóng bành trướng, cao thẳng tới năm mươi mét.

Toàn thân hắn dâng lên tử (màu tím) khí, ngưng tụ ra cái đầu cùng cùng hai tay mới, vững vàng nhấc cái đầu lâu khổng lồ của Tổ Kỳ Lân, cất bước phóng tới.

Đầu Tổ Kỳ Lân khuấy động thú uy cường đại, cũng dâng lên khí tức sinh mệnh nồng đậm, mang cho Ngu Bá Khoan áp lực thật lớn.

Thụ Yêu thì nện bước rễ cây, theo sát phía sau, đuổi theo lực lượng thần bí gọi bọn chúng tỉnh lại.

- Làm sao bây giờ?

Vẻ mặt của đám người Điêu Lãnh Phong dần trở nên nghiêm trọng.

- Cấm chế tại Thượng Thương cổ thành có thể áp chế hết thảy năng lượng, thực lực những Thụ Yêu này sẽ không quá mạnh, đều giết cho ta!

Huyết khí vờn quanh người Khoái Kiệt, âm vang tranh minh, Khoái Kiệt cầm đao quả quyết lao thẳng đến trận thế Thụ Yêu nhìn rất khổng lồ.

- Giết!!

Ngu Bá Khoan giơ cao đầu lâu Kỳ Lân, điều động huyết khí mãnh liệt kích thích.

Tổ Kỳ Lân tăng vọt uy thế, mênh mông năng lượng đánh thẳng vào Thụ Yêu xung quanh.

Thụ Yêu khổng lồ, cành lá cuồng vũ, khí thế bàng bạc.

Nhưng... Bọn chúng không có tiếp nhận mệnh lệnh, càng không có 'Giết'. Bọn chúng chỉ là ở nơi đó nạp lấy Mộc nguyên lực giữa đất trời, hấp thu khí tức linh mộc đến từ Tổ Kỳ Lân.

Bởi vì Tổ Kỳ Lân chỉ là bị máu của Hỗn Độn tỉnh lại năng lượng, thả ra 'Kỳ Lân Linh Mộc' bên trong thú nguyên, sau đó ảnh hưởng đến Thụ Yêu xung quanh.

Nó đã chết trong năm tháng vô tận, không có ý thức của bản thân, cũng không thể nào bị người khác khống chế.

Nó chỉ là đang phóng thích năng lượng, sinh ra ảnh hưởng, chỉ thế thôi!

Khoái Kiệt giết tới, huyết kiếm cuốn lên Kiếm Nhận Phong Bạo, huyết đao huy động đao cương.

Linh văn, Huyết Chú!

Huyết khí được thả ra mang theo đáng sợ lực lượng nguyền rủa, có thể hỗn loạn huyết mạch, có thể chặt đứt sinh cơ, càng có thể thối rữa toàn thân, hóa thành nước bẩn.

Ầm ầm...

Hai cây Thụ Yêu cất bước phía trước bị chém vỡ, hóa thành mảnh vụn bay đầy trời, văng khắp nơi.

Thụ Yêu hấp thu 'Kỳ Lân Linh Mộc' đã trở nên cực kỳ cứng cỏi, mặc dù vỡ vụn, nhưng cũng lại làm cho Kiếm Nhận Phong Bạo bị vỡ nát.

Nhưng, đao cương lại giống như dòng lũ màu máu, ngút trời mà xuống theo sát vỡ nát mảnh vụn, tán loạn kiếm khí, bổ về phía Ngu Bá Khoan.

Trong lòng Ngu Bá Khoan vừa kinh hãi vừa ngạc nhiên.

Hắn đã đoán sai năng lượng của đầu lâu Tổ Kỳ Lân!

Giờ khắc này, muốn đào mệnh đã cũng đã không kịp, bởi vì hắn cuối cùng cũng chỉ là Linh Hồn cảnh Cửu Trọng Thiên.

Tại thời khắc sống còn, Ngu Bá Khoan bỗng nhiên quay đầu, ánh mắt lắc lư, gắt gao nhìn chằm chằm Ngu Kình Thương ở phía sau:

- Vị trí tộc trưởng... Giao cho Thiên Khải...

- Đại ca!!

Ngu Kình Thương muốn rách cả mí mắt, khàn giọng hét lớn.

- Đại công tử...

Ba vị tộc lão bay thẳng lên trời, điên cuồng hơn chặn đường.

Nhưng...

- A!!

Ngu Bá Khoan bỗng nhiên quay đầu, gương mặt dữ tợn, thất khiếu rướm máu, đột nhiên dẫn nổ chính mình.

Mênh mông máu Hỗn Độn hòa với thịt xương màu tím, toàn bộ đánh về phía đầu lâu Hồng Hoang Tổ Kỳ Lân, nhuộm đỏ thú nguyên to lớn.

Huyết khí đặc biệt, năng lượng mênh mông, tại thời khắc này lại lần nữa kích phát năng lượng Tổ Kỳ Lân càng mạnh.

Ầm ầm!!

Ánh sáng màu xanh cuồn cuộn giống như một dòng lũ lớn, mất khống chế lao nhanh, tuôn ra mấy vạn mét, chấn động Thụ Yêu, bao phủ lấy dãy núi.

Đại địa nổi sóng chập trùng, cây rừng đột ngột nhảy lên.

Khoái Kiệt đang muốn giết tới sắc mặt đã hơi biến đổi, nhanh chóng né tránh, nhưng vẫn bị khí lãng cuồn cuộn va chạm, đối diện đánh bay, liên tiếp đụng nát mười mấy cây đại thụ.

Bọn người Ngu Kình Thương đều đứng trên Thụ Yêu, không có bị quá tác động đến, thế nhưng hình ảnh máu thịt Ngu Bá Khoan văng tung tóe, lại kích thích bọn hắn sụp đổ kêu rên.

Hống hống hống...

Càng nhiều cây rừng bị kích thích, phát sinh dị biến.

Rễ già tráng kiện bị rút ra khỏi mặt đất, thân cây cao ngất vỡ ra mắt miệng, cành cây dày đặc giống như là lôi điện cuồng kích bầu trời.

Hình ảnh rung động trải rộng mấy vạn mét, nhìn thấy mà giật mình, thanh thế động trời.

Nhưng Khoái Kiệt tuỳ tiện đã đánh tan được hai Thụ Yêu, cùng với việc Ngu Bá Khoan tự bạo, đã khiến cường giả ba bên chấn phấn.

- Chỉ còn mấy người bọn hắn, tốc chiến tốc thắng!

Khoái Kiệt nhanh chóng khép lại vết thương, mang theo đao kiếm lao thẳng đến cánh rừng hỗn loạn.

Phía trước tất cả cứ việc đều là Thụ Yêu cực lớn đến kinh dị, bọn chúng cứ việc hỗn loạn bạo động, tràn ngập đất trời tất cả đều là chạc cây cùng rễ già, nhưng gương mặt Khoái Kiệt vẫn cứ lạnh lẽo cứng rắn, thẳng tiến không lùi.

Kiếm khí quét ngang, thế như cuồng phong, những nơi đi qua, cây rừng đều bị phá hủy, đao cương hoành hành, phách trảm ở hai bên, từng cây từng cây đại thụ bị chặt đứt ngang, ầm vang ngã xuống đất.

- Vây quanh, đừng để bọn hắn chạy trốn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.