Chương trước
Chương sau
- Thực lực của hắn vô cùng cường đại, lại có thể tuỳ tiện giết nhiều người của chúng ta như vậy, còn có thể chạy ra khỏi Tứ Tượng Tuyệt Sát, cũng rất có thể là cường giả Niết Bàn cảnh cao giai.

Trong đầu các tộc lão không từng nghĩ đến các tử địch của bọn hắn, thế nhưng nghĩ tới nghĩ lui, ai cũng không phù hợp.

- Tìm kiếm cho ta!! Bất luận như thế nào đều phải tìm ra hắn cho ta!

Thiệu Anh Vệ nhìn hài tử chết thảm trong ngực, đau đớn không thôi.

- Tộc trưởng, chúng ta vào vực sâu điều tra không?

- Bây giờ ai cũng không được vào, tìm cái tên tạp toái kia trước cho ta!

Đông Hoàng Lăng Tuyệt đứng ở không trung, vẻ mặt vô cùng đặc sắc.

Một mình Khương Phàm đấu với Thiệu gia Nhân Gian Ngục?

Tên điên này điên đến thật sự không quan tâm gì sao. Liền xem như hắn muốn khiêu chiến Thiệu gia đều cần phải cẩn thận mưu tính, dù sao tất cả người trong Thiệu gia cũng đều là sát thủ, thực lực càng cường đại, kết quả Khương Phàm đi lên lại là đánh tung đi loạn một trận, để lại thi thể đầy đất rồi phóng khoáng đi mất!

Hôm nay xem như kiến thức được cái gì gọi là điên cuồng!

- Thượng Thương cổ thành giống như đã trở thành khu vực săn bắn của Khương Phàm, đều là Niết Bàn cảnh nhất trọng thiên, ai hắn cũng không sợ.

Các trưởng lão thần giáo nhìn cường giả Thiệu gia tức giân thở hổn hển phía dưới, thầm nghĩ thật đáng thương.

Cảm giác cảnh giới nhận áp chế quá khó tiếp thu rồi, chiến đấu rất dễ dàng đánh giá sai thực lực của mình đánh ra, ngược lại không phát huy tốt bằng Niết Bàn cảnh nhất trọng thiên.

Trong hoàn cảnh như vậy, ưu thế phẩm cấp linh văn cũng đã nhận được trình độ nổi bật lớn nhất, Thiên phẩm cơ hồ có thể nghiền ép Thánh phẩm.

Khương Phàm chôn sâu ở bên trong địa tầng, điều động Đại Địa Mẫu Khí, tư dưỡng thân thể, dọn dẹp Đại Mộ bí thuật nguyền rủa, thuận tiện chú ý trận săn giết tại tầng thứ ba của thanh đồng tiểu tháp.

Lý Dần, Lý Phong, vừa mới gặp nhau liền mất đi lý trí, điên cuồng triển khai chém giết.

Cảnh giới Lý Dần bây giờ đã mạnh hơn Lý Phong, điên cuồng bạo tẩu rất nhanh đã ngăn chặn được Lý Phong, sau đó... Dung hợp!!

Mặc dù Khương Phàm đã thấy qua loại tràng diện đầy máu này, nhưng vẫn rất khó chịu.

- Thôn phệ Thái m Cực Diễm của Lý Phong, hẳn là có thể thăng hoa linh văn. Đây chính là thời cơ tốt để luyện hóa đầu lâu Kỳ Lân.

Khương Phàm cảm thấy vui mừng, đầu tiên là Hỗn Thiên Linh Bảo, sau đó lại là xương đầu cùng thú nguyên của Tổ Kỳ Lân, rốt cuộc Lý Dần cũng có thể bước lên hàng ngũ cường giả chân chính.

Cái danh 'Cường giả' này không chỉ là lập tức, mà còn có tương lai.

Đột nhiên, một trận nhiệt độ cao mãnh liệt quét sạch địa tầng, từ nơi cực sâu dưới đất lan tràn khắp nơi, những nơi đi qua, đất đá nóng chảy, ánh lửa nóng bỏng.

Khương Phàm lập tức cảnh giác, câu thông Sơn Hà Đại Táng, sẵn sàng trận đối đầu.

Dung nham lao nhanh, liệt diễm cuồn cuộn, xông về Khương Phàm.

Tuy nhiên không có trực tiếp đánh trúng hắn, mà đanh tung hoành xen kẽ xung quanh, giống như chín con liệt diễm Cự Long đang vây bắt con mồi.

- Ngươi chính là Khương Phàm.

Một thanh âm hùng hồn quanh quẩn địa tầng, chín con sông dung nham đạo mãnh liệt xen lẫn ở phía trước Khương Phàm, nổ lên sóng nhiệt cuồng liệt, nóng chảy ra một cái hồ dung nham hơn ngàn mét, bao phủ lấy Khương Phàm.

Dung nham cuồn cuộn, nhiệt độ cao làm vặn vẹo không gian.

So với dung nham bình thường, những thứ này không chỉ có nhiệt độ cực cao, mà còn tràn ngập một loại khí tức Diệt Thế táo bạo.

Một nam tử oai hùng mặc chiến giáp đỏ hồng xuất hiện trong dung nham, xung quanh sôi trào số lượng lớn Hỏa Linh giống như người lại giống như yêu, lóe ra ánh mắt hung tàn.

- Hỏa Dương Nhân Hoàng, Khương Bá!

Khương Phàm biết là người nào.

- Ngươi biết ta?

Khương Bá cảm thấy ngoài ý muốn, nhưng lại cũng không ngoài ý muốn.

- Trước kia không biết, bây giờ biết. Sáu mươi ba tuổi, Niết Bàn cảnh thất trọng thiên, linh văn Diệt Thế Dung Nham, bây giờ là Chí Tôn Thánh phẩm.

- Lão đầu nhi nói ngươi là... Chủ nhân của ta?

Khương Bá thống lĩnh hoàng triều ba mươi năm, cái uy thế thượng vị đặc hữu tản mát từ trong ra ngoài ra kia, để hắn nghiêm túc lạnh nhạt, đôi mắt đang mở hí lại mang theo tinh mang bức người.

- Hắn đã nói như vậy? Ta càng thích được xem là 'Huynh đệ', nhưng rốt cuộc có phải 'Huynh đệ' hay không, phải nhìn chúng ta làm sao ở chung được.

- Rất tốt, ta cũng không thích cách xưng hô chủ nhân. Tuy nhiên, Khương Bá ta cũng không cần 'Huynh đệ'. Ta chẳng cần biết ngươi là ai, ta là ai, giữa chúng ta lại có liên quan thế nào, nhưng mệnh củua ta là do ta không do trời!

- Hôm nay ta tới là muốn cùng ngươi làm giao dịch. Ngươi cho ta biện pháp biến đổi linh văn, Khương Bá không ta tiếc cái giá gì, vì ngươi mà làm năm chuyện!

Khương Phàm cười:

- Ta nghĩ ngươi đã không có lĩnh hội được ý tứ của Diêm bá, cũng không có làm rõ ràng vị trí mình. Ta đối với ngươi, còn có mấy người khác, kỳ thật đều không có hy vọng xa vời. Có thể làm bạn, ta hoan nghênh, đối đãi huynh đệ bằng hữu, ta tuyệt đối không keo kiệt. Không muốn, ta không bắt buộc, vừa đi từ chỗ nào thì về lại chỗ đó, im lặng, tiếp tục sống. .

||||| Truyện đề cử: Vợ Trước Đừng Kiêu Ngạo (Cô Vợ Câm Mang Con Bỏ Chạy / Vợ Yêu Đem Con Bỏ Trốn Em Dám Sao) |||||

- Mặc kệ là ta, hay là mấy kẻ bọn hắn, đều được tính là cường giả một phương. Chúng ta không thể nào bởi vì mấy câu của người nào đó liền từ bỏ đi bản thân mà 'Làm bạn' với ai, dù là thân phận người nào đó lại đặc thù.

- Diêm bá cho các ngươi thời gian, để cho các ngươi tự mình quan sát, chăm chú cân nhắc, mà không có mệnh lệnh cưỡng cầu, ép buộc thỏa hiệp, chẳng lẽ không phải tôn trọng 'Bản thân' các ngươi?

- Ta cũng là thái độ này. Các ngươi dùng ánh mắt của chính mình, nhìn ta cho rõ ràng, dùng chính thời gian của các ngươi, lại cân nhắc đi hay ở. Lúc nào nguyện ý tới, ta đều hoan nghênh lúc đó.

- Nhưng điều kiện tiên quyết là phải chuẩn bị kỹ càng.

Khi Khương Phàm đang nói chuyện, rốt cuộc cũng rung chuyển được 'Mộ bia' trong thân thể, linh lực bắt đầu chậm chạp chảy xuôi, huyết mạch cũng bắt đầu thức tỉnh.

- Cân nhắc, không chỉ là cần thời gian, cũng cần căn cứ tình huống cân nhắc lợi hại. Bây giờ chúng ta đối với ngươi hoàn toàn không biết gì cả. Cân nhắc, từ đâu mà đến? Cân nhắc như thế nào?

- Ngươi nói cho ta biết thân phận của ngươi trước.

- Làm Nhân Hoàng quen rồi? Ngươi về Hỏa Dương hoàng triều đi.

Khương Phàm ngưng tụ hỏa dực, mở ra dung nham, rời khỏi nơi này.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.