Chương trước
Chương sau
Đã không có xách chuyện hợp tác, cũng không có ý tứ kết giao, chính là chút không liên quan đau khổ.

Sau đó... Vậy mà cáo từ!

Họp bàn không dài không ngắn, không nhẹ không nặng mà kết thúc.

Ngay cả tiểu lão đầu đứng trong góc cũng đều cảm thấy ngoài ý muốn.

Giới Chủ sao có thể nghĩ đến, vị tôn chủ thánh địa nhìn phong hoa tuyệt đại này, chỉ là đến xem nàng là nam hay là nữ.

Khương Phàm đang ở ngoài điện cùng Hàn Ngạo, Chu Thanh Thọ giải thích Hỗn Thiên Linh Bảo, giới thiệu bọn người Dương Biện, cũng không nghĩ tới Vô Hồi Thánh Chủ liền đi ra nhanh như vậy.

- Nhanh như vậy đã xong rồi? Mọi người đều nói chuyện gì rồi?

Khương Phàm nghênh tới.

- Ngươi không có bắt lấy nàng?

Vô Hồi Thánh Chủ há miệng một câu làm cho Khương Phàm đỏ mặt tới mang tai.

- Thánh Chủ, ta là loại người bán nhan sắc đổi lấy hợp tác này sao?

- Vì sao nàng lại giúp ngươi như vậy? Nếu như không có chút xâm nhập giao lưu, nàng có thể che chở ngươi như vậy?

- Lúc mới đầu ta nghĩ là ngươi tìm cho mình một phụ mẫu, đặc biệt tới giao lưu trao đổi tâm đắc nuôi trẻ. Lần đầu tiên gặp nàng ta lại cho rằng ngươi tìm một thê tử, chuẩn bị kỹ càng tốt nói chuyện quyền nuôi dưỡng hài tử. Có thể nói, cảm giác không đúng lắm. Khương Phàm, ngươi để cho ta rất xấu hổ!

- Ta còn xấu hổ đây!

Khương Phàm khóc không ra nước mắt, cái này đều cái gì cùng cái gì.

- Ngươi làm như thế nào... A? An Nhiên, phá à nha?

Vô Hồi Thánh Chủ bỗng nhiên tập trung vào Dạ An Nhiên ở bên cạnh.

Dạ An Nhiên đang muốn hành lễ, bỗng nhiên khẽ giật mình, phá cái gì.

Chu Thanh Thọ nơi đó kinh hô một tiếng:

- Bắt lấy rồi? Huynh đệ, làm tốt đấy!

Dạ An Nhiên giờ mới hiểu được tới, mặt lập tức đỏ lên ngượng ngùng.

A?

Hai mắt Khương Tuyền tỏa sáng, tranh thủ thời gian kéo Dạ An Nhiên lại:

- Có tin vui chưa?

- Không có... Còn không có...

Dạ An Nhiên xấu hổ, gương mặt xinh đẹp biến thành quả táo đỏ.

- Chuyện khi nào rồi?

Khương Tuyền liên tiếp nháy mắt cho Khương Phàm, được đó, rốt cuộc cũng hành động, Khương gia sắp có hậu nhân.

Dạ An Nhiên nháy mắt cho Khương Phàm, chuyện này phải trả lời thế nào.

- Không nên gấp gáp, tìm chút thời gian, chú ý tư thế, tiếp tục cố gắng.

Vô Hồi Thánh Chủ đều nhìn An Nhiên lộ ra nụ cười giống như từ mẫu.

- Thánh Chủ!

Bọn người Ngụy Thiên Thu tranh thủ thời gian khuyên can, ngươi cũng đã là lão cô nương, nói cũng rất có kinh nghiệm.

Chu Thanh Thọ vỗ vỗ Khương Phàm bả vai:

- Đại lực xuất kỳ tích.

- Kỳ tích cái đầu của ngươi.

Na Yêu nắm lấy hắn hất ra, ngươi xem náo nhiệt cái gì.

Dạ An Nhiên thực sự chống đỡ không được, lúng túng nhìn Khương Phàm cầu cứu.

Khương Phàm tranh thủ thời gian nói sang chuyện khác:

- Thánh Chủ, ngài cùng Giới Chủ nói chuyện gì rồi?

- Ngươi đã không có bắt lấy liền quen biết đơn giản một chút.

- Không có bàn bạc chuyện khác?

- Ngươi không biết tranh đua, ta còn có thể nói chuyện gì?

- ...

- Lần đầu tiên gặp mặt, quen biết một chút là được. Không có quan hệ đặc biệt, đi lên liền nói quá sâu lộ ra chúng ta không có cấp bậc.

- Ngài vạn dặm xa xôi chạy tới, gặp mặt liền trở về rồi?

- Nơi này chỉ là tiện đường, ta muốn tới Tử Vi thánh địa.

- Nơi đó lại tìm phiền toái?

- Bọn hắn vẫn đang ngó chừng Đại Hoang thâm uyên, ta đi đề tỉnh bọn hắn một câu, thuận tiện khóc than.

- Khóc than?

- Ta muốn trù hoạch kiến lập Đại Hoang thánh địa, không ai không có tiền không có tài nguyên. Ly Hỏa thánh địa bị Tác Ngọc Đường rút sạch, nghèo rớt mồng tơi. Linh Kiếp thánh địa, Hồn Thiên thánh địa, đòi người đòi tiền đều cùng muốn mạng, ta lười nhác xem bản mặt nhọn kia của bọn hắn.

Trên mặt Vô Hồi Thánh Chủ hiện ra nụ cười xảo quyệt:

- Tử Vi thánh địa đánh mặt của ta, ta có thể tha cho bọn hắn sao? Lần này không lấy bọn họ mười cân máu, lão nương ta không đi!

Nhanh nhẹn dũng mãnh thật.

Khương Phàm rung động lắc đầu.

Bọn người Ngụy Thiên Thu thì thẹn đến lắc đầu liên tục, có một Thánh Chủ như thế, bọn hắn thật sự rất bất đắc dĩ.

- Ta có thể đi nhờ không?

Khương Phàm bỗng nhiên nghĩ đến một biện pháp, do Vô Hồi Thánh Chủ mang theo hắn, vượt qua biên giới Nam Bộ cùng Trung Vực, xâm nhập Trung Vực.

- Ngươi muốn đi Tử Vi thánh địa?

- Ta phải vào Trung Vực, có một số việc phải xử lý.

- Ngươi bây giờ đều đã là Sinh Tử cảnh, còn dám chạy loạn khắp nơi? Ngươi không sợ chết ở bên ngoài, để An Nhiên thủ tiết?

- Ta không gây chuyện.

- Ngươi không gây chuyện mới là lạ. Được rồi, mặc kệ ngươi. Dọn dẹp một chút, ngày mai chúng ta liền xuất phát.

- Thánh Chủ, ngài thật muốn mang hắn theo? Hắn là Sinh Tử cảnh!

Ngụy Thiên Thu vội vàng nhắc nhở Thánh Chủ, đây cũng không phải là trò đùa.

Tính cách của Khương Phàm bọn hắn đều hiểu, lúc này khăng khăng phải vào Trung Vực, khẳng định có chuyện rất đặc biệt, cũng càng mang ý nghĩa sẽ có nguy hiểm.

Sinh Tử cảnh thích hợp yên lặng điều dưỡng, tu luyện, cảm ngộ, nếu như gặp phải chuyện ngoài ý muốn lớn, không phải suy yếu chí tử, thì chính là bạo thể mà chết.

Lúc này Thánh Chủ dẫn hắn rời khỏi, chẳng phải là hại hắn.

- Với tính cách phấn khởi của hắn, có thể an an ổn ổn ở chỗ này ở ba năm? Nếu thật là ở ba năm, hắn không điên, An Nhiên đều sẽ điên.

Vô Hồi Thánh Chủ nói xong, đám người tập thể trầm mặc.

Khương Phàm đuổi kịp Vô Hồi Thánh Chủ:

- Thánh Chủ, có thể mượn hai người sử dụng hay không.

- Chu Thanh Thọ và Hàn Ngạo? Ngươi cũng rời khỏi thánh địa, vẫn không quên hút máu ta?

- Đừng nói nghiêm trọng như vậy, ta chỉ mượn dùng một thời gian. Bọn hắn dung hợp vũ khí có chút bí mật đặc biệt, ta muốn lúc đầu bọn hắn đều có thể tập hợp một chỗ, nhìn xem có thể cảm ngộ thứ gì hay không.

- Ngươi nói chuyện với bọn hắn đi, đã lớn không phải do mẹ, bọn hắn muốn theo ta thì theo ta, muốn theo ngươi thì theo ngươi.

Khương Phàm đắng chát cười nói:

- Ta sẽ còn trả bọn hắn cho thánh địa, nhất là Hàn Ngạo.

- Chu Thanh Thọ đâu, nghe giọng điệu ngươi thế này, là không có ý định trả?

- Trả, thật sẽ trả.

- Ngươi tiến vào Trung Vực có chuyện gì?

- Ta muốn đi gặp một người.

- Rất gấp sao?

- Cũng không tính là quá gấp.

- Lần này đi Tử Vi thánh địa, kỳ thật còn có nguyên nhân.

Sau khi Vô Hồi Thánh Chủ kéo dài khoảng cách cùng người phía sau, nói:

- Tổ sơn Trung Ương cách mỗi hai trăm năm sẽ từ bốn đại thánh địa trung ương chọn lựa một người canh giữ. Đây là vinh hạnh vô cùng đặc biệt, cũng sẽ có được quyền lợi cực lớn, càng quan trọng hơn là có thể tiếp quản Thương Sinh Cung.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.