Chương trước
Chương sau
Mặc dù Hồng Ngục là tổ chức săn giết mạnh nhất của Nhân Gian Ngục, chiếm cứ số lượng sát thủ cường đại khổng lồ; mặc dù Lam Ngục là tổ chức tình báo của Nhân Gian Ngục, có vô số cường giả trấn thủ; mặc dù bọn hắn đều là tổ chức quan trọng nhất, đặc thù nhất của Nhân Gian Ngục... Mặc dù... Mặc dù...

Nhưng bọn hắn đều không có chút chuẩn bị nào, ngay cả cường giả cấp Bán Thánh, hay cao giai Niết Bàn cảnh căn bản là đang ở trạng thái bế quan.

Tập kích bộc phát trong đêm khuya, kết thúc vào sáng sớm!

Tổng bộ Lam Ngục, Hồng Ngục bị phá hủy triệt để, từ pháp trận đến cung điện, chôn vùi thành cặn bã.

Bán Thánh của Hồng Ngục và Lam Ngục, toàn bộ chiến tử!

Hơn ba ngàn bảy trăm sát thủ bỏ mình!

Chỉ có Ngục chủ hai ngục mang theo bộ phận thân vệ may mắn đào thoát.

Sát Thủ Công Hội càng bị san thành bình địa. Nơi này không có cường giả đặc thù, nhưng lại là nơi phát ra mệnh lệnh quan trọng, đánh mất là mặt mũi.

Chiến tranh kết thúc, tin tức lại giống như kinh lôi, như biển gầm, nhanh chóng quét sạch Trung Vực Nam Bộ.

Là Chúa Tể thế giới dưới đất, trên thanh danh, Nhân Gian Ngục không kém gì hoàng tộc, cũng làm cho cường tộc kiêng kị. Đừng nói Nhân Gian Ngục không nghĩ tới, ngay cả thế lực Trung Vực Nam Bộ cũng đều không có nghĩ đến, lại có người không kiêng nể gì tập kích bọn họ như thế.

Nhưng, ai cũng không nghĩ tới, tập kích cũng không có kết thúc như vậy.

Khi Nhân Gian Ngục nhận được tin tức, trên dưới đang tức giận, Kiều Vô Hối, Khương Diễm, Kiều Anh Tung và những người khác đã nhanh chóng tập kết, thẳng đến tổng bộ Thanh Ngục.

Lần này, Kiều Vô Hối và bọn hắn tập trung toàn bộ lực lượng.

Thanh Ngục cứ việc chuẩn bị sẵn sàng, vẫn nhanh chóng sụp đổ bên dưới thế công mãnh liệt như lôi đình, như mưa to, ngoại trừ đám người Ngục chủ đã tiến về tổng bộ Thiệu gia, may mắn giữ được mạng sống ra, người lưu thủ trong tổng bộ Thanh Ngục, hầu như bị tàn sát không còn ai.

Cùng lúc đó, tin tức liên quan tới thân phận kẻ tập kích, cũng nhanh chóng lan tràn Trung Vực Nam Bộ, gây nên oanh động càng lớn —— là Kiều gia cùng Ác Nhân cốc lưu vong ở Biên Hoang Nam Bộ, là thế lực cường đại trong tay Khương Phàm.

Nguyên nhân là Khương Phàm đã tuyên chiến Nhân Gian Ngục, nhưng Nhân Gian Ngục không có để ý tới.

Thiệu gia!

- Một đám phế vật! Chuyện quan trọng như vậy, tại sao không nói cho ta biết trước? Khương Phàm đã công khai tuyên bố muốn tuyên chiến Nhân Gian Ngục, các ngươi liền không hề chuẩn bị sao?

Gia chủ Thiệu gia tức giận gào thét.

Trước ngày hôm nay, hắn cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.

Thanh Ngục, Hắc Ngục, đều không có báo cáo với bọn hắn. Hắn chỉ biết là Hắc Ngục hoài nghi Khương Phàm có liên quan tới Niết Bàn Thạch, cũng đang điều tra.

Sau bọn hắn nhận được tin tức chỉ là phê chỉ thị thận trọng xử lý.

Kết quả mấy tháng mà thôi, lại gây nên tai hoạ lớn như vậy.

- Chúng ta không nghĩ tới Khương Phàm sẽ làm thật, cũng đang chuẩn bị tiếp xúc cùng Khương Phàm.

Ngục chủ Thanh Ngục quỳ gối trước điện, sắc mặt khó coi.

Mẹ kiếp, ai có thể nghĩ đến tên hài tử kia ngao ngao hai tiếng liền điều động Thánh Nhân của hắn giết tới thật.

Có thể làm chuyện như vậy sao?

Cái này lại không phải là chuyện hai người cãi nhau, kích động liền nâng đao.

Đây là đối kháng giữa hai siêu cấp thế lực, không được đàm phán? Không được tiếp xúc?

Lại nói, đám người Kiều gia kia không phải đang đào vong sao? Không phải đang bị Chí Tôn Kim Thành Cổ Hoa hoàng thành liên hợp đuổi bắt sao? Lúc nào lại tiến vào Trung Vực rồi! Không sợ bị vây bắt sao?

Tất cả Ngục chủ đều đã trình diện, cũng đang muốn giận dữ mắng mỏ ngục chủ Thanh Ngục, thế nhưng suy nghĩ kỹ một chút, coi như đổi thành bọn hắn, cũng không thể nào nghĩ đến Khương Phàm lại dám trực tiếp tuyên chiến, mà còn là phương thức đồ sát như thế này.

Quá hung tàn!

Không cố kỵ gì!

Chẳng lẽ hắn không suy nghĩ hậu quả sao?

Chẳng lẽ hắn không biết Nhân Gian Ngục có thể điều động mấy triệu sát thủ sao?

Gia chủ Thiệu gia căm tức nhìn ngục chủ Thanh Ngục:

- Ngươi là Ngục chủ Thanh Ngục, phụ trách kết giao cường tộc các phương, phụ trách ước định trình độ nguy hiểm và tốt đẹp giữa các phe, càng cần kịp thời báo cáo với Thiệu gia. Khương Phàm có thể hại chết Tác Ngọc Đường, có thể tạm giam truyền nhân Thiên phẩm của Vạn Đạo Thần Giáo, ngươi còn không rõ ràng về quan hệ giữa hắn cùng Giới Chủ Sí Thiên sao?

- Nếu như Khương Phàm đã tuyên chiến thì khẳng định sẽ làm chuẩn bị, trước tiên ngươi hẳn nên báo cáo với Thiệu gia!

Ngục chủ Thanh Ngục nhắm mắt nói:

- Là Hắc Ngục nơi đó mời chúng ta chờ một lát, bọn hắn an bài Tang Hồng Nho trưởng lão đi tiếp xúc Khương Phàm, xác minh Khương Phàm phải chăng có liên quan cùng Niết Bàn Thạch.

- Có liên quan không?

Ngục chủ Lam Ngục nhíu mày.

Lam Ngục bọn hắn phụ trách tình báo, thế nhưng đối với chuyện này hoàn toàn không biết gì cả, chỉ vì quyền lợi của Hắc Ngục quá lớn, chỉ cần dính đến Niết Bàn Thạch, bất kỳ người nào không được nhúng tay, bất kỳ người nào cũng đều phải phối hợp.

- Đã chính thức xác định, không có liên quan.

Ngục chủ Thanh Ngục lắc đầu.

Hắn đang đợi nơi đó hồi phục, sau đó chính thức quyết định khai thác xem dùng cách gì để tiếp xúc với Khương Phàm.

Nếu quả thật có liên quan cùng Niết Bàn Thạch, vậy thì không phải là chuyện của Thanh Ngục, giao cho Hắc Ngục xử lý.

Ngục chủ Hồng Ngục đằng đằng sát khí, từ đầu đến cuối luôn nắm chặt tay, nghiêm mặt:

- Ngục chủ, chuyện đã xảy ra, chúng ta xác thực đều có không thể trốn tránh trách nhiệm, nhưng bây giờ việc cấp bách vẫn phải thương lượng đối sách. Chúng ta không thể lại xem Khương Phàm là hài tử, phải làm thành đối thủ thật sự, mà còn là một đối thủ nguy hiểm tàn nhẫn hiếu sát, không sợ hãi, lại không tuân theo quy củ. Cũng phải coi trọng đám người Kiều gia và Ác Nhân cốc kia, bọn hắn có Thánh Nhân, có Bán Thánh, thực lực không thể khinh thường.

Phụ trách thương hội, ngục chủ Bạch ngục nói:

- Ta thấy Khương Phàm sẽ không dám tiếp tục khai chiến, hẳn là chỉ đánh mấy trận liền triệu hồi người đi, nếu không, phái người nói chuyện với hắn trước một chút?

Ngục chủ Hồng Ngục giận dữ đứng dậy:

- Đàm phán? Khương Phàm đã hủy tổng bộ tam đại ngục chúng ta, đây là đang quất vào mặt chúng ta, ăn thịt chúng ta, nếu như chúng ta còn đi đàm phán, chẳng phải là để cho người trong thiên hạ cười nhạo.

Trực thuộc ở Thiệu gia, ngục chủ Tử Ngục nói:

- Lực lượng Nhân Gian Ngục chúng ta vô cùng phân tán, tổng bộ bị hủy chỉ có thể coi là thương cân động cốt, không phải diệt trừ tận gốc. Lam Ngục là lực lượng tình báo, Thanh Ngục là mạng lưới quan hệ, Hồng Ngục là sát thủ, đều còn đang phân tán ở bên ngoài. Chỉ cần ngục chủ các ngươi có đầy đủ năng lực, vẫn có thể trong thời gian ngắn lại bắt đầu vận hành ba ngục lại từ đầu. Cho nên, chúng ta không cần thiết phải sợ bọn họ! Khương Phàm hắn, càng là chọn sai đối thủ!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.