Chương trước
Chương sau
- Bá Vương, đừng kích động như vậy, trò hay đang muốn bắt đầu cơ mà.

Hai bóng người từ nơi hẻo lánh đại điện đi tới.

Đám người tìm theo tiếng mà nhìn lại, sắc mặt đều trở nên đặc sắc.

Khương Phàm? Triệu Thế Hùng!!

Bọn hắn còn sống!!

Lý Hồng Hán lập tức cau chặt mày, nhìn Khương Phàm và Triệu Thế Hùng 'khởi tử hoàn sinh', lại nhìn Tác Ngọc Đường tái nhợt sắc mặt, Bá Vương bị đánh bay ra ngoài, cơ bản đã hiểu xảy ra chuyện gì.

- Không! Không không không! Các ngươi...

Sắc mặt Tác Ngọc Đường trắng bệch, toàn thân không cầm được mà run rẩy.

Triệu Thời Việt giơ Tinh Hồn Trùng, tiếp tục phóng thích ra quang ảnh.

Hình ảnh lấp lóe, bày biện ra thư phòng Bá Vương phủ, đoạn đối thoại giữa Bá Vương cùng Tác Ngọc Đường lập tức quanh quẩn trong đại điện, rõ ràng rơi vào trong lỗ tai của tất cả mọi người.

- Bá Vương, nơi này không có người khác... Xích Huyết Long Quỳ Hoa là ngươi tặng ta đúng không. Bây giờ, ta cái gì đều đã nghĩ thông rồi. Sở Thương Minh tìm tới ta, dẫn dụ ta nghĩ đến Xích Huyết Long Quỳ Hoa... Bá Vương là thoát khỏi hiềm nghi, để tránh liên luỵ đến các ngươi… Năm cây Xích Huyết Long Quỳ Hoa….

- Bá Vương không cần khẩn trương, Khương Phàm và Triệu Thế Hùng đều đã chết, trưởng lão của ta cũng đã chết, xem như lưỡng bại câu thương, chuyện đến đây là kết thúc. Ta không cần thiết lại nói lung tung với bên ngoài, ngươi cũng không cần lo lắng cái gì.

- Ta không muốn lại nghe được bất cứ cái gì liên quan tới Xích Huyết Long Quỳ Hoa, dù chỉ là một chữ! Nếu như bị ta phát hiện, dùta đánh cược hết thảy, cũng phải làm cho ngươi sống không bằng chết.

Hình ảnh rõ ràng, ngôn ngữ rõ ràng, rõ ràng truyền khắp đại điện.

Đại điện lâm vào kiềm chế thật lâu.

- Ngươi muốn chứng cứ, cái này có thể chứ?

Hung Linh Hầu thu hồi Tinh Hồn Trùng, giương mắt nhìn về phía Tác Ngọc Đường.

- Cái gì... Lúc nào...

Tác Ngọc Đường tái nhợt sắc mặt, mồ hôi lớn như hạt đậu treo đầy trên trán.

Hắn đột nhiên nhớ tới thời điểm rời khỏi chiến quốc, Hung Linh Hầu ngăn hắn lại, lại nhẹ nhàng vỗ vỗ bờ vai của hắn.

Lúc đó, hẳn là đang lấy đi côn trùng.

- Hung Linh Hầu, lão tặc ngươi lại dám tính toán ta.

Tác Ngọc Đường trực tiếp ngồi liệt trên mặt đất, chủ quan, quá bất cẩn.

Cứ nghĩ là chuyện đã kết thúc, không nghĩ tới bọn hắn lại liên thủ tính toán hắn.

Mà, Khương Phàm còn không chết?

Chẳng phải tất cả điên cuồng của hắn chỉ là một trò cười thôi sao?

Bầu không khí trong Sí Thiên điện tiếp tục kiềm chế, các phe phái đều hiểu đã xảy ra chuyện gì.

Kẻ thật sự muốn mưu hại Khương Phàm, Triệu Thế Hùng lại là Bá Vương?

Tác Ngọc Đường chỉ bị lợi dụng mà thôi.

Liền ngay cả Khương Phàm cũng đều là ngụy trang, mục tiêu thật sự của Bá Vương là Triệu Thế Hùng.

Nhưng Khương Phàm và Triệu Thế Hùng đã được cứu tại cấm địa rồi, sau đó Giới Chủ tương kế tựu kế, tìm được chứng cứ, càng tìm được kẻ cầm đầu.

- Hồ đồ!!

Lý Hồng Hán giận dữ quát tháo, dùng sức chỉ vào Bá Vương:

- Thanh danh Bá Vương phủ đều hủy ở trên tay ngươi!

Bá Vương đứng ở ngoài điện, sắc mặt tái nhợt.

Giờ khắc này thậm chí ngay cả cảm giác tức giận cũng đều không có, chỉ có suy yếu cùng tuyệt vọng.

Xong!!

Hắn xong!

Bá Vương phủ xong!

Mưu hại truyền nhân hầu phủ, trưởng lão nhị đẳng của Sí Thiên giới, khiến cho nội bộ Sí Thiên giới rung chuyển, đây đều là phạm vào tối kỵ.

Nếu như là người khác, chuyện chỉ sợ còn có chỗ trống để lượn vòng, nhưng hắn là Bá Vương của Bá Vương Chiến Quốc, là người cầm tổ hợp đao thuẫn của Sí Thiên giới. Một không thể dẫn phát mâu thuẫn nội bộ Chiến quốc, hai không thể nhúng tay sự vụ nội bộ Sí Thiên giới.

Lý Hồng Hán dùng sức nắm chặt nắm đấm, cực lực tự hỏi đối sách, nếu không tiếc cái giá bảo trụ Bá Vương.

Nếu như mất đi Bá Vương phủ khống chế, Lý gia sẽ triệt để bị phe phái Lưu gia đè chết, phe phái Triệu gia đều có thể thừa thắng xông lên, uy hiếp địa vị của bọn hắn.

Thế nhưng, chuyện phát sinh quá đột nhiên, mà Giới Chủ còn triệu tập tất cả mọi người trình diện, chính là muốn nghiêm trị Bá Vương phủ.

Làm sao bây giờ?

Lý Hồng Hán lập tức nhìn về phía phe phái Vương gia, cố gắng dùng ánh mắt ra hiệu, hy vọng có thể liên thủ ứng phó cục diện hỏng bét hôm nay.

Gia chủ Vương gia khẽ nhíu mày, lo lắng lợi và hại, được và mất.

Gia chủ Lưu gia nhìn kẻ thù lâu năm ở đối diện, Lý Hồng Hán, khóe miệng có chút ngoắc ngoắc, cùng đụng đụng ánh mắt với Hạo Thiên Thánh Vương ngoài điện.

Cơ hội tốt ngàn năm một thuở, hôm nay nếu không tiếc cái giá trọng thương Bá Vương phủ, tốt nhất có thể làm cho Lý gia thả máu.

Triệu Huyễn Diệp thì ra hiệu với gia chủ Đổng gia, nếu Triệu Thế Hùng không chết, quan hệ thông gia giữa hai bên liền vẫn còn, hôm nay nhất định phải để Bá Vương thoái vị, đến đỡ Triệu Thời Việt tiếp nhận vị trí bá chủ.

Nhưng, thời điểm hai bên đang đều mang tâm tư, âm thanh trong trẻo của Giới Chủ bất chợt truyền khắp cung điện:

- Chuyện đều đã rất rõ ràng. Bá Vương cấu kết Tác Ngọc Đường, giết hại Triệu Thế Hùng, Khương Phàm, tính chất cực kỳ ác liệt.

- Giới Chủ...

Gia chủ Lưu gia lập tức liền muốn đưa ra đề nghị.

Lý Hồng Hán nhíu mày, cũng quả quyết muốn mở miệng ngăn cản.

Giọng Giới Chủ có chút giương lên:

- Đều trở về đi, ta sẽ yêu cầu làm tốt Hình Luật đường, dựa theo hình luật Sí Thiên giới nghiêm túc xử lý.

- Giới Chủ...

Các vị gia chủ đều sửng sốt một chút, không tranh thủ ý kiến chúng ta? Vậy gọi chúng ta tới là làm cái gì, chỉ là làm chứng sao!

- Nhớ kỹ những gì các ngươi nhìn thấy, trở về chờ kết quả xử lý.

Giới Chủ uy nghiêm hạ lệnh.

- Trở về đi.

Tiểu lão đầu cũng nhắc nhở bọn hắn.

- Cái này...

Các gia chủ đều rất do dự, cũng không dám ngỗ nghịch Giới Chủ cùng lão tổ, chỉ có thể hành lễ rời khỏi.

Tác Ngọc Đường, Bá Vương đứng trong điện, một người tuyệt vọng, một kẻ hối hận, đều có cảm giác bất lực bị đặt trên thớt gỗ.

- Tác Ngọc Đường, ta vốn định cho ngươi cái chết có thể diện, là ngươi nhất định phải để ta điều tra. Ngươi mưu hại truyền nhân hầu phủ, trưởng lão tam đẳng, còn có ta. Dựa theo hình luật Sí Thiên giới, ngươi sẽ bị chém đầu, truyền bày ra Sí Thiên giới, cùng Bá Vương Chiến Quốc và Hạo Thiên Thánh Quốc. Còn có cái gì muốn nói không?

Giọng Giới Chủ lạnh lùng quanh quẩn trong điện, trong góc hai bên trái phải đi ra số lượng lớn người cường giả mặc áo bào đen.

Bọn hắn là các cường giả trấn thủ cấm khu Hình Luật đường, ánh mắt như đao đều ổn định ở trên thân Tác Ngọc Đường.

- Ngươi không thể giết ta! Ta vẫn là người của thánh địa!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.