Chương trước
Chương sau
Triệu Huyễn Diệp mang theo Triệu Thế Hùng vội vã xông vào Sí Thiên giới, ven đường kinh động lấy tất cả mọi người.

Mặc dù hắn đã gắt gao khống chế Triệu Thế Hùng, thế nhưng Triệu Thế Hùng đau đớn quá táo bạo, giống như là một con hung thú bị giam cầm, kêu gào đầy thê lương, điên cuồng giãy dụa, huyết viêm sôi trào kịch liệt cuồn cuộn, hóa thành hình dáng Cùng Kỳ, lệ khí cùng sát khí tràn ngập đầy trời.

Tại thời điểm ở cửa vào Sí Thiên giới, còn có người muốn ngăn cản, lại bị Hung Linh Hầu theo sát trực tiếp đánh bay.

Triệu Thời Việt càng nổi giận hiếm thấy, tức giận quát tháo, giáo huấn rất nhiều để các thủ vệ đỏ mặt tới mang tai.

Bọn hắn cơ hồ là xông vào vào Sí Thiên giới.

Triệu Thế Hùng kêu rên, sát khí nồng đậm, còn có liệt diễm đầy trời, đều hấp dẫn ánh mắt dọc đường.

Xa xa nhìn sang, tựa như có người kéo lấy một con Hỏa Thú nóng nảy lướt qua bầu trời Sí Thiên giới, thẳng đến trong cấm khu sâu nhất.

- Thành công.

Tác Ngọc Đường ráng chống đỡ lấy suy yếu, cố gắng bước xuống giường, đứng bên cửa sổ nhìn qua liệt diễm màu đỏ tràn qua bầu trời phương xa.

- Cùng Kỳ Huyết Viêm trúng Yêu Linh Phần Huyết Đan, kết quả chính là chờ chết. Các ngươi tìm ai cũng đều không được.

Tác Ngọc Đường cười lạnh, lại nhìn phương hướng Giới Chủ bế quan.

Trước khi đi, Ngô trưởng lão nói khả năng đã ngộ thương Giới Chủ, nhưng đã không quan trọng.

Bởi vì không có chứng cứ!!

Coi như tất cả mọi người đều biết là hắn làm, chỉ cần không có chứng cứ, liền không thể bắt hắn được!

Tựa như Khương Phàm lúc đó!

Nhưng... trong liệt diễm mãnh liệt đang xẹt qua bầu trời phương xa đột nhiên phân ra một bóng người, xông lại nơi này.

- Hung Linh Hầu?

Tác Ngọc Đường hừ lạnh, cảm giác suy yếu nâng cao, ra khỏi phòng, đứng ở bên ngoài.

Hắn có chút ngẩng đầu lên, trực diện đón Hung Linh Hầu xông tới.

Không tranh thủ thời gian cứu con ngươi, tới tìm ta làm gì?

Mắng ta? Đánh ta?

Hay là giết chết ta?

Tác Ngọc Đường cười lạnh trong lòng, nếu như không có chứng cứ, không biết rõ tình huống, trực tiếp giết chết trưởng lão nhị đẳng là hắn đây ở trước mặt mọi người, cái danh 'Hung Linh Hầu' của Triệu Thời Việt chỉ sợ là sẽ chấm dứt.

Coi như toàn thể phe phái Triệu gia cầu tình, đều chưa hẳn có thể bảo vệ hắn.

Tử địch phe phái Lý gia và các phe khác càng biết bỏ đá xuống giếng, hung hăng dồn Triệu Thời Việt vào chỗ chết.

Cho nên, Tác Ngọc Đường không sợ hắn.

Hắn cũng tin tưởng Triệu Thời Việt không dám làm gì hắn, nhiều nhất là đến giận dữ mắng mỏ vài câu, phát nổi giận.

Ha ha, có thể nhìn thấy Hung Linh Hầu hung danh hiển hách nổi giận tức hổn hển, vẫn rất đáng được mong đợi.

Ầm ầm...

Huyết viêm lao nhanh, giống như dung nham nồng đậm phấp phới giữa trời cao, chiếu đỏ cả đất trời. Khí tức sát phạt khiếp người càng giống là Luyện Ngục vô hình, bao phủ cả dãy núi, khiến cho vô số mãnh thú Linh Cầm kinh dị.

Thị vệ cùng các trưởng lão ở các nơi thì âm thầm khẩn trương, xảy ra chuyện gì?

Hung Linh Hầu tới thì tới đi, làm sao lại hung hăng như thế?

- Hung Linh Hầu, ngươi là đến thăm hỏi sao? Ha ha, lão phu ta không có gì đáng ngại, trở về đi.

Tác Ngọc Đường lạnh lùng hô to, trực tiếp hạ lệnh trục khách.

Ầm ầm!

Đáp lễ Tác Ngọc Đường chính là tiếng vang mãnh liệt, oanh động thiên khung, long trời lở đất, rung động dãy núi.

Bên trong Sát Lục Huyết Viêm cuồn cuộn đột nhiên dâng lên xiềng xích đầy trời, cuồng kích trời cao, nhanh chóng nổ bắn ra.

Vô số người bỗng nhiên biến sắc, làm cái gì vậy?

Cấm chỉ bên trong Sí Thiên giới là đấu đá lẫn nhau, Hung Linh Hầu không hiểu quy củ sao?

- Ngọa tào… ngươi...

Sắc mặt Tác Ngọc Đường kịch biến, trực tiếp phun ra câu nói tục, quay người chạy vào gian phòng, bởi vì quá mệt mỏi nên hắn đã trực tiếp ngã trên mặt đất, nhưng đã không lo được tôn nghiêm, lộn nhào xông vào trong.

Xiềng xích hoành không, giống như màn mưa, lại như kinh lôi, tràn ngập đất trời bao phủ núi cao.

Ánh sáng màu máu chiếu đỏ cả màn trời.

Cùng với bạo hưởng mãnh liệt, ba trăm đạo tỏa liên oanh oanh liệt liệt đánh vào ngọn núi, cưỡng ép giam cầm. Sau đó...

Trong ánh mắt khiếp sợ ở phương xa, trong tiếng thét chói tai tại núi cao, hơn ba ngàn đạo tỏa liên mãnh liệt kéo căng, 'Tận gốc' rút lên cả một ngọn núi cao, phóng lên không.

Chân Hung Linh Hầu đạp huyết viêm, kéo lấy cả ngọn núi, thẳng đến sâu trong cấm khu của Giới Chủ. Trong đó có một sợi xiềng xích đuổi theo Tác Ngọc Đường trùng kích gian phòng, đánh xuyên phía sau lưng, gắt gao đính hắn ở trên giường.

- A!!

Tác Ngọc Đường đau đớn kêu thảm, thân thể đã vô cùng mệt mỏi nên bây giờ hắn thật sự không chịu nổi loại tàn phá này, đảo mắt liền muốn ngất đi.

Thế nhưng, huyết khí trong xiềng xích lại vẫn cứ kích thích thân thể của hắn, thiêu đốt huyết khí, giữ vững tỉnh táo.

Khí tức sát lục trong xiềng xích, càng ăn mòn ý thức của hắn, quấy lên các loại đau đớn.

Hắn không nghĩ tới Hung Linh Hầu lại hung tàn như thế, hoàn toàn không tuân theo quy củ, vừa mới tiến vào Sí Thiên giới liền đến hạ tử thủ.

Toàn thân hắn giống như muốn bị đốt sống chết tươi, ý thức đắm chìm bên trong chiến trường giết chóc vô tận.

Hắn chỉ là Luyện Đan sư, chưa từng trải qua sinh tử, loại cảm giác này để hắn sống không bằng chết.

- Triệu Huyễn Diệp, bái kiến Giới Chủ!

Triệu Huyễn Diệp ôm Triệu Thế Hùng đau đớn nóng nảy đi đến u cốc, thu liễm khí tức cùng tư thái, cũng cưỡng ép ngăn chặn huyết viêm của Triệu Thế Hùng, hành lễ với bên trong.

Các tộc lão đi theo của Triệu gia cũng đều nhao nhao hành lễ.

Thế nhưng, bọn hắn đã đợi lại đợi, từ đầu đến cuối đều không thấy Giới Chủ đi ra.

Triệu Huyễn Diệp gấp gáp, lại chạy đến trong sương mù:

- Triệu Huyễn Diệp, bái kiến lão tổ.

Trong sương mù trống rỗng, ngoại trừ vườn thuốc tinh tế chỉnh tề ra, thì cũng không nhìn thấy bóng dáng lão tổ.

Sau đó không lâu, Hung Linh Hầu kéo lấy núi cao chạy tới, cũng cao giọng bái phỏng Giới Chủ.

Bọn thủ vệ trong dãy núi liên tiếp xuất hiện, cảnh giác Hung Linh Hầu đằng đằng sát khí, có thống lĩnh trấn thủ thậm chí cùng Hung Linh Hầu giằng co, mãnh liệt yêu cầu rời khỏi cấm khu.

Cho đến lúc này, cãi vã kịch liệt cùng năng lượng hỗn loạn phía ngoài, mới ảnh hưởng đến tiểu lão đầu trong sơn động.

Tiểu lão đầu mà từ trong sơn động đi ra, quát tháo Triệu Huyễn Diệp trước mặt mọi người:

- Làm càn, không hiểu quy củ à... A? Hắn làm sao thế?

- Lão tổ, Triệu Thế Hùng bị người khác hạ thuốc...

Triệu Huyễn Diệp chưa nói xong, sắc mặt tiểu lão đầu đã trầm xuống:

- Yêu Linh Phần Huyết Đan?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.