Khương Phàm thuận dòng nước liền vọt lên một lát, sau khi xác định Lôi Ưng đã rời khỏi, hắn nhanh chóng kéo lấy Thường Lăng leo lên bờ, vội vàng kiểm tra thương thế cho nàng.
Hơi thở Thường Lăng rất yếu ớt, thân thể đều bị cự mãng đè xuống mà có chút biến dạng, tuy nhiên thương thế không nghiêm trọng lắm, chủ yếu là tiêu hao quá lớn, tăng thêm kinh hãi quá độ nên đã hôn mê.
- Tiểu cô nương đáng thương.
Khương Phàm thoáng thở phào, thật khó cho Thường Lăng.
Nàng như là một con mèo con quý giá, bình thường lại cao ngạo như thế, lại được nuôi trong nhà, đột nhiên ném tới rừng rậm, hoang dã thế này quả thật có chút gánh không được.
Khương Phàm ôm ngang nàng vọt vào trong rừng rậm, tìm kiếm nơi an toàn.
Xế chiều hôm đó, Thường Lăng thức tỉnh, hoảng hốt rất một hồi, mới kinh hồn ngồi xuống, con mắt trừng lớn, trong ánh mắt tất cả đều là sợ hãi.
Sau khi nhìn rõ xung quanh là sơn động, nàng mới thoáng lấy lại bình tĩnh.
- Tỉnh rồi sao?
Tiếng Khương Phàm từ bên ngoài truyền vào tới.
- Khương Phàm?
Giọng Thường Lăng khẽ run.
Khương Phàm lại nói.
- Bên cạnh cô có hai cái thùng gỗ, ta tùy tiện làm, hơi đơn sơ một chút, bên trong có nước. Cứ thoải mái tắm rửa, hôm nay là lần cuối cùng cô tắm rửa trước khi rời khỏi Đại Hoang. Thùng gỗ bên cạnh còn có y phục, là của ta, cô cứ mặc tạm. Nơi này là Đại Hoang, cô không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dan-dai-chi-ton/3519212/chuong-524.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.