- Khương Phàm, vội vã đi đâu vậy? Có phải ngươi quên còn có một người bằng hữu, tên Hoa Vị Ương hay không.
Một thanh âm thanh lãnh quanh quẩn ở trong sương mù.
- Là ngươi. Có đảm lượng(*) một mình mà phục kích ta?
(*) Mạnh dạn, to gan.
Khương Phàm vừa dứt lời, giọng nói lạnh lùng lại tiếp tục quanh quẩn trong sương mù:
- Vị cô nương này cũng không phải có một mình.
Giọng nói lạnh lùng xuất hiện tiếp trong sương mù.
- Cũng không phải hai người.
- Ngươi nên vui mừng đi, còn có một người khác đây. Ha ha, mà hình như cũng không ít đâu.
Một âm thanh liên tiếp xuất hiện ở trong sương mù nhưng lại lơ lửng không cố định.
Dạ An Nhiên nói nhỏ.
- Không nên đánh giá thấp vốn liếng của một nữ tử xinh đẹp, nếu như Hoa Vị Ương bỏ đi tôn nghiêm, nàng có thể tụ tập được rất nhiều giúp đỡ.
- Ta đoán được ngươi sẽ từ nơi khác đào hang rời khỏi, tuy nhiên tốc độ của ngươi so với ta nghĩ lại nhanh hơn. Ngươi muốn di đường vòng phục kích những tên đệ tử kia thánh địa đúng không? Ha ha, bọn hắn hình như không thông minh bằng Hoa Vị Ương ta, vậy mà lại ngu ngốc chờ ở nơi đó. Nghĩ như thế nào đây? Là cảm giác ngươi sẽ mang theo bầy khỉ lao ra? Hay cảm giác ngươi sẽ tự mình đi ra đầu hàng? Thánh địa ơi thánh địa, cao ngạo đã quen, không thích ứng được khi bị người khác khiêu khích.
Giọng của Hoa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dan-dai-chi-ton/3519068/chuong-380.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.