Nữ đệ tử ngũ trọng thiên khác thì đứng ở bên cạnh Dạ An Nhiên, trong tay nắm lấy một cành liễu.
Khương Phàm chau mày, tâm tư nhanh quay ngược trở lại.
Bình thường tự xưng khôn khéo cay độc, giờ phút này nhưng không có biện pháp gì.
Bởi vì Diêm Lâu đang nắm con tin.
Bởi vì Diêm Lâu tuyệt đối không phải người lương thiện.
- Không cần...
Dạ An Nhiên vừa muốn mở miệng, đầu lâu trước mặt đột nhiên như sống lại, khẽ dựa vào trước mặt nàng.
Dạ An Nhiên không thể không im lặng.
- Ngươi chỉ cần đỉnh lô?
Khương Phàm chau mày.
- Chúng ta cứu người, không cầu hồi báo, đơn giản biểu thị là được rồi.
Diêm Lâu thản nhiên nói, ý là, ta chỉ cần đỉnh lô.
Khương Phàm lấy thú nguyên, cũng lấy Ngũ Thải Độc Điệp, thử kêu gọi Đao Hoàng. Đao Hoàng lại trong thanh đồng tiểu tháp đau đớn co ro, không giúp được gì.
- Thánh địa từ trước tới giờ không ép buộc.
- Nếu như ngươi không nguyện ý coi như xong. Tuy nhiên, thánh địa chúng ta cũng không có nghĩa vụ cứu người. Thời điểm nhặt được cô ta thì cô ta đã bị thương, lúc trả lại cho ngươi cũng hẳn là nguyên vẹn.
Diêm Lâu ra hiệu với nữ đệ tử bên cạnh.
Nữ đệ tử tà mị cười một tiếng, nhìn Khương Phàm rồi lại lung lay cành liễu trong tay, bỏ vào trên bụng Dạ An Nhiên.
Dạ An Nhiên vừa muốn cảnh giác, đột nhiên cành liễu mọc ra vô số chạc cây, hung hăng đâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dan-dai-chi-ton/3519050/chuong-362.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.