Chương trước
Chương sau
Các tộc nhân Khương gia Linh Nguyên cảnh trở lên cũng đều cắn răng triển khai phản kϊƈɦ.

- Không cần biết sống chết. Giết cho ta.

Mấy người Khương Hồng Dương kϊƈɦ hoạt linh văn, bốn phương tám hướng bổ nhào tới, triển khai vây quét điên cuồng.

Toàn thân Khương Phàm bị máu tươi ướt nhẹp, nhưng không phải là máu của hắn, mà là huyết thủy của Huyết Ngục và các tộc nhân chém giết phun tung toé.

Phóng tầm mắt nhìn tới, bốn phương tám hướng tất cả đều là địch nhân, các nơi nóc nhà tường cao thì tất cả đều là tán tu xem trò vui.

Hô hấp của hắn dần dần gấp rút, ý thức bắt đầu hoảng hốt.

Hắn, dù sao cũng chỉ là một hài tử mười ba tuổi.

Đột nhiên...

Cảnh tượng trước mắt Khương Phàm bỗng nhiên biến đổi, là đầy rẫy sát phạt, là huyết thủy văng khắp nơi, là hỗn loạn lại bi tráng.

Xung quanh giống như không còn là thành Bạch Hổ, mà là chiến trường mênh ʍôиɠ đầy huyết sắc kinh khủng.

Thiên địa lờ mờ, huyết hà ngập trời!

Rất nhiều cường giả trải rộng giữa thiên địa, cuồng dã va chạm, kịch liệt chém giết. Càng có đại yêu hét lên giận dữ chấn động trời cao, quần ma gầm loạn hoang dã. Cảnh tượng kinh khủng mãnh liệt kϊƈɦ thích linh hồn của Khương Phàm.

Hô hấp của Khương Phàm càng ngày càng gấp rút, ý thức phảng phất như hoàn toàn bị bắt vào bên trong chiến trường như mộng cảnh này.

Ở chỗ sâu trong chiến trường vô biên, một thân ảnh cao lớn uy mãnh đứng ở nơi đó, phảng phất như một cây trụ trời, trấn trụ giữa chiến trường kia, càng như Thần Linh chỉ trăm vạn hùng binh phía xa.

Hắn, xa xôi lại như gần ngay trước mắt.

Hắn, quen thuộc lại hình như lạ lẫm không gì sánh được.

Khương Phàm đang muốn thấy rõ ràng thân ảnh của người nọ, người kia lại đột nhiên quay người, hai con mắt màu đỏ ngòm nhìn thấu chiến trường, trực thấu vào linh hồn Khương Phàm.

- Aaa...!!

Khương Phàm ôm đầu kêu thảm, huyết dịch toàn thân giống như đang sôi trào trở nên nóng hổi không gì sánh được, hỏa điểu trong khí hải giương cánh cất tiếng gáy to, quấy linh khí khí hải cuồn cuộn. Toàn thân nóng hổi như lửa, kinh mạch sáng chói xán lạn như hoàng kim.

Kim Viêm thánh văn trêи trán bắt đầu cấp tốc biến hóa.

- Phàm ca ca, ngươi thế nào? Aaa...!!!

Khương Uyển Nhi vừa muốn bắt lấy Khương Phàm, lại bị nóng mà nghẹn ngào gào lên.

Toàn thân Khương Phàm bốc lên nhiệt khí nóng hổi, càng có kim quang chói mắt.

Hắn thống khổ gầm nhẹ, dùng sức cuộn mình.

Hỏa điểu trong khí hải vậy mà xông ra ngoài hóa thành vô số hào quang màu vàng, quét sạch toàn thân. Linh văn trêи trán Khương Phàm quấn quanh xen lẫn, trước đó giống như là đóa hoa sen vàng, giờ phút này lại dần dần triển khai, giống như nhuỵ hoa giơ lên cao.

Nhìn kỹ lại, thứ nâng lên kia cũng không phải là nhuỵ hoa, mà là đầu của một mãnh cầm.

Linh văn chỉnh thể thay đổi bộ dáng, giống như là một đầu sẻ nhỏ, một đầu sẻ nhỏ vừa hung lệ lại uy nghiêm.

- Aaa...

Khương Phàm đột nhiên ngẩng đầu, tiếng gào thét biến thành tiếng rít lên chói tai, hỏa diễm sôi trào nổ tung toàn thân, cuồn cuộn trùng thiên.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.