Chương trước
Chương sau
- Tông chủ Ngọc Đỉnh tông quả là lão hồ ly. Nếu như chỉ có Thiên Cương tông, bọn hắn không sợ. Nếu có thêm Thượng Thanh tông chúng ta, Ngọc Đỉnh tông chỉ có thể rụt cổ lại giả câm vờ điếc.

Trêи khuôn mặt già nua lạnh lẽo cứng rắn của tông chủ Thượng Thanh tông cũng hiện ra nhàn nhạt ý cười.

Thiên Sư tông đã từng là một trong Tam Tôn Chủ, vậy mà lại luân lạc tới tình trạng này. Đáng thương đáng tiếc. Tuy nhiên, Thiên Sư tông chẳng mấy chốc sẽ cúi đầu trước hắn, trở thành một con chó trong tay bọn họ, liền cùng... Thánh Nữ tông một dạng.

- Tông chủ, Dạ Thiên Lan nếu quả như thật tiếp nhận yêu cầu của chúng ta, trục xuất Khương Phàm khỏi tông môn. Chúng ta là thật giết hắn, hay là... Thu hắn?

Tam trưởng lão nhếch miệng dâng lên một nụ cười tà ác.

- Có ý gì?

- Hắn bị Dạ Thiên Lan đuổi ra ngoài, khẳng định ghi hận trong lòng, chúng ta vừa vặn có thể thu hắn.

Tam trưởng lão đưa ra ý kiến của mình, Khương Phàm dù sao cũng là Thánh linh văn, giết đi cũng thực sự đáng tiếc.

- Giết!!

Tông chủ Thượng Thanh tông dứt khoát từ chối.

Hắn nhất định phải cho tông môn một cái công đạo, giết Bành Tổ liền phải trả giá đắt.

Hắn còn muốn hướng La Phù sơn mạch biểu hiện ra tư thái, cho dù là Thánh linh văn, bọn hắn rõ ràng có cơ hội biến thành của mình, cũng sẽ trực tiếp diệt trừ.

- Không có ý nghĩa, sợ gì chứ.

- Còn tưởng rằng là một cọng rơm cứng đâu.

- Chết ở bên trong đi.

Đệ tử các tông vây quanh sân nhỏ ồn ào nửa ngày nhưng cũng không thấy Khương Phàm có ý muốn ra ngoài, đều thấy không thú vị nữa mà tản ra.

Sau khi trời tối, Cổ La thừa dịp những sư huynh sư tỷ khác không chú ý đã lặng lẽ rời khỏi sân nhỏ.

Trong một mãnh rừng phía đông, Bùi Tử Phong đang ở trêи một chỗ tảng đá, cười lạnh:

- Không cần nhìn, thật chỉ có một mình ta.



- Tìm ta có chuyện gì?

Cổ La từ trong bóng tối đi tới, thu hồi trọng kiếm, vác ở sau lưng.

- Kiếm không tệ, Dạ Thiên Lan tặng cho ngươi? Còn chưa có chúc mừng ngươi, toại nguyện trở thành đệ tử tông chủ. Khương Phàm là đại đệ tử, ngươi là Nhị đệ tử? Hắn là Thánh linh văn, ngươi xếp thứ hai cũng không thua thiệt. Nhưng quá đáng tiếc, nếu là Thiên Sư tông lúc trước, thân phận đệ tử thân truyền tông chủ này của ngươi hẳn rất tôn quý. Hiện tại, chính là chuyện tiếu lâm. Nói không chừng ngày mai thoáng qua một cái, Thiên Sư tông liền bị trục xuất khỏi mười tám tông. Ngươi đoán xem, đến lúc đó Dạ Thiên Lan sẽ còn sống không?

Bùi Tử Phong từ trêи tảng đá nhảy xuống, ngoài cười nhưng trong không cười đi tới Cổ La.

- Nếu như ngươi muốn nói những lời nhàm chán này, vậy cáo từ.

Cổ La quay người muốn rời khỏi.

- Ngươi đi đi, ngươi dám đi sao? Ta nói còn chưa dứt lời, ngươi đi sẽ phải chết!

Bùi Tử Phong khinh thường hừ một tiếng.

- Muốn sống hay không?

Cổ La cắn răng:

- Có lời gì, nói!

- Theo ta thấy là không cần cùng ngươi nhiều lời, trực tiếp giết chết coi như xong. Nhậm Thủy Hàn nói, chuyện trong n Oán tràng không nên oán ngươi. Một, là ngươi cũng không có lá gan kia. Ha ha, nói sai rồi, là ngươi không có ngu như vậy. Thứ hai, các ngươi nếu như từ lúc bắt đầu liền nghĩ cách tính kế với chúng ta liền không có khả năng giết bọn người Lưu Ba. Vì cái gì các ngươi nói giết liền? Nếu như gặp địch nhân, bọn hắn chết, các ngươi cũng phải trọng thương, thế nhưng ngươi và Khương Phàm lại sống rất tốt. Mà nếu quả thật muốn tính kế chúng ta, ngay từ đầu liền xuất thủ, không cần thiết kéo tới cuối cùng. Nhậm Thủy Hàn suy đoán, là Khương Phàm giết bọn hắn, bức bách ngươi.

Bùi Tử Phong chậm rãi vây quanh phía trước Cổ La, giật giật cổ áo hắn:

- Ngươi vô tội!

Cổ La nhắm lại mắt, nói:

- Nếu đều đoán được, còn gọi ta tới làm gì?

- Thiên Sư tông sắp xong rồi, Dạ Thiên Lan phải chết. Ngươi là lục phẩm Kiếm linh văn, thiên phú lại cao, ở lại nơi đó thực sự đáng tiếc. Chúng ta cho ngươi một cơ hội, có thể đến Kim Cương tông, cũng có thể đến Thiên Cương tông. Tiến vào Kim Cương tông, ngươi chính là đệ tử thân truyền của tông chủ. Tiến vào Thiên Cương tông, ngươi sẽ trở thành sư đệ Mộ Dung Xung, cùng sư phụ là Đại trưởng lão.

Bùi Tử Phong cười cười, tiến đến trước mặt hắn:

- Thế nào? Ta nghe đều hâm mộ.



- Điều kiện?

Cổ La thản nhiên nói.

- Tốt!! Thống kɧօáϊ!!

Bùi Tử Phong từ trong ngực lấy ra một bình ngọc, giao đến trong tay Cổ La:

- Vẩy vào trong phòng Khương Phàm, nó vô sắc vô vị, cũng không có độc tính mãnh liệt, sẽ chỉ làm cho người đó ngay thời điểm kϊƈɦ phát linh văn bị quấy nhiễu kết nối linh văn và khí hải.

Cổ La nhìn bình ngọc trong tay:

- Các ngươi muốn vào trêи diễn võ trường ngày mai giết Khương Phàm?

- Có thể chết hay không, xem tạo hóa bản thân hắn. Tuy nhiên, nếu không chết cũng sẽ thảm bại.

Bùi Tử Phong nhếch miệng cười lạnh.

Chỉ cần Khương Phàm bại, hoặc là phế đi, các tông khác sẽ thất vọng đối với Khương Phàm, thất vọng đối với Thiên Sư tông, tiếp theo sẽ kiên định ủng hộ đề nghị của Thượng Thanh tông cùng Thiên Cương tông.

- Các ngươi không nắm chắc thắng được Khương Phàm? Nhất định phải dùng loại thủ đoạn ti tiện này?

Cổ La dùng sức nắm chặt bình ngọc.

- Thượng Thanh tông, Thiên Cương tông liên thủ khu trục Thiên Sư tông. Thiên Sư tông thua không thể nghi ngờ. Đây chỉ là một thủ đoạn để bảo đảm, cũng là cho ngươi một cơ hội biểu hiện. Nếu không, không có Thiên Sư tông, cả một đời Cổ La ngươi liền xong rồi. Cố gắng mà nắm chắc.

Bùi Tử Phong vỗ vỗ bả vai Cổ La, quay người muốn rời khỏi.

- Chờ một chút!

Cổ La hít sâu một hơi, gọi Bùi Tử Phong lại.

- Thế nào, còn muốn nói điều kiện?

Bùi Tử Phong đưa lưng về phía Cổ La, hừ lạnh một tiếng.

Chần chờ thế này, chờ Thiên Sư tông xong, hắn cũng không sống nổi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.