Chương trước
Chương sau
- Nhị cô nương, Tứ công tử. Chúng ta nên xuất phát.

Một vị nam tử trung niên từ bên ngoài đi tới, khẽ gật đầu với Nạp Lan Thanh Lạc, lại nhìn vị Tứ công tử đột nhiên xuất hiện này.

Nạp Lan Thanh Lạc giới thiệu cho Khương Phàm, nói.

- Vị này là Lữ Lương Nhân, thị vệ tâm phúc của phụ thân. Hắn tự mình dẫn đội, phụ trách an toàn của chúng ta.

- Làm phiền.

Khương Phàm đi theo đám bọn hắn ra khỏi sân nhỏ:

- Nạp Lan cô nương, trên đường có rảnh giới thiệu cho ta hoàng thất võ viện, còn có Kỳ Thiên điện…

- Gọi Nhị tỷ!

Nạp Lan Thanh Lạc thấp giọng nhắc nhở câu....



La Phù, Thiên Sư tông!

- Ngươi là người Nạp Lan gia?

Khương Hồng Võ đi đến Thanh Vân điện Thiên Sư tông, thấy được tâm phúc Nạp Lan Sóc bí mật chạy tới.

- Ta là tổng quản nội viện Nạp Lan gia tộc, Lương Nghĩa, từ nhỏ bồi tiếp gia chủ lớn lên. Lần này là phụng mật lệnh gia chủ, đến đây bái kiến Khương Vương.

Một nam tử gầy gò xốc áo choàng lên, lộ ra một nụ cười trên mặt.

- Gia chủ của các ngươi có chuyện gì?

Khương Hồng Võ rất kỳ quái, cũng bao nhiêu năm không có liên hệ, vì cái gì hết lần này tới lần khác lúc mình 'Gặp rủi ro' đều vụng trộm chạy tới.

Yến Tranh, Côn Bác, còn có Khương Uyển Nhi đều tới đây, kỳ quái đánh giá vị tâm phúc gia chủ Lang gia này.

Chuyện gì đáng giá để đối phương ngàn dặm xa xôi chạy đến La Phù này?

Lương Nghĩa ngây ra một lúc, nhìn kỹ mắt Khương Hồng Võ:

- Ngài... Đây là ý gì?

- Ta có ý tứ gì?

Khương Hồng Võ khẽ nhíu mày, làm cái gì?

- Khương Vương, ngài cũng đừng nói đùa ta.

- Nạp Lan gia chúng ta, chơi không nổi trò đùa này.

Lương Nghĩa cũng hơi nhíu lông mày.

Dạ Thiên Lan ở bên cạnh nhìn người này, lại nhìn người kia:

- Vị Lương tổng quản này, nếu không, ngươi nói việc ngươi trước đây trước được không?



- Ý đồ ta đến, Khương Vương không rõ ràng? Ngài nếu như phải gìn giữ cái gọi là kiêu ngạo, để cho chúng ta đến chủ động, sợ rằng sẽ ảnh hưởng trận đàm phán này của hai bên.

Lương Nghĩa nhìn thẳng ánh mắt Khương Hồng Võ, trong lòng có chút tức giận.

Hắn ngày nằm đêm đi, nhấc lên nguy hiểm to lớn, một mình xông vào sâu trong La Phù này, vốn cho rằng sẽ được Khương Hồng Võ kích động tiếp đãi, không nghĩ tới lại là nhìn thấy từng tấm mặt mo ngây ngốc ra như thế.

- Đàm phán?

Trong điện tất cả mọi người hai mặt nhìn nhau, làm sao lại kéo tới đàm phán?

Khương gia muốn cùng Nạp Lan gia đàm phán?

Chẳng lẽ là Nạp Lan gia được hoàng thất nhờ vả, tới khuyên Khương gia hàng?

Sắc mặt Khương Hồng Võ bỗng nhiên biến đổi, chăm chú nhìn Lương Nghĩa, thử thăm dò nói một câu:

- Khương Phàm?

- Thái độ Nghị công tử và thái độ Khương Vương thế nhưng hoàn toàn không giống nhau.

Lương Nghĩa khô cằn nói.

Sắc mặt Khương Hồng Võ lại biến, một luồng khí nóng dâng lên, kém chút đã phát tiết ra ngoài.

- Khương Phàm thế nào?

Bọn người Khương Uyển Nhi đều nhìn về Khương Hồng Võ, thấy biểu hiện của Vương gia giống như đã biết một chút gì đó.

- Lương tổng quản chờ một lát!

Khương Hồng Võ bước nhanh đi đến hậu điện, sau đó bộc phát ra gầm lên giận dữ:

- Hồ nháo! Hồ nháo!

- Ha ha...

Vị Lương tổng quản này, xin chờ một chút.

Dạ Thiên Lan ra hiệu các trưởng lão khác bước nhanh đi đến hậu điện.

Bọn người Yến Tranh cũng đều đi đến theo.

- Phụ thân, thế nào?

Khương Uyển Nhi nhìn sắc mặt tái xanh của phụ thân, giật nảy mình.

- Đứa nhỏ này...

Khương Hồng Võ dùng sức nắm chặt nắm đấm, sắc mặt vô cùng khó coi.

- Hắn hồ nháo! Lão nha đầu Khương Tuyền kia sao lại cũng đi theo hồ nháo?

Khương Hồng Võ đi qua đi lại trong phòng, lấy năng lực Khương Phàm khẳng định không ngăn được Khương Tuyền, coi như chạy, cũng có thể bắt trở lại.



Bây giờ Khương Phàm đột nhiên xuất hiện ở Nạp Lan gia, đồng thời mấy ngày ngắn ngủi liền phái người đến liên hệ, rất có thể là đã thuyết phục lão nha đầu Khương Tuyền kia.

Chẳng lẽ nàng không biết thân phận mình sao?

Cái này nếu như bị hoàng thất nhận ra, chẳng phải là cho Vô Hồi thánh địa một cái phiền toái to lớn sao?

- Khương huynh, đến cùng đã xảy ra chuyện gì?

Dạ Thiên Lan cũng nghiêm túc mà hỏi, có thể làm cho vị Khương Vương này tức giận đến như thế khẳng định là không phải việc nhỏ.

- Khương Phàm không có đi Vô Hồi thánh địa, nó đã chạy đến Nạp Lan gia.

Khương Hồng Võ hít thở bình phục tâm tình.

- Hắn chạy tới nơi đó làm gì?

Dạ An Nhiên đối với Nạp Lan gia có chút ấn tượng, đó là một trong hai đại siêu cấp thương hội Tây Cương, cùng chợ đen La Phù và Thạch Thành đều có chút mua bán ngoài luồng.

Mà, Nạp Lan gia từng giống như Khương gia, đã từng là một trong những gia tộc cường thịnh nhất Lang Gia quốc, sau này bị hoàng thất chèn ép, quyển định tại một vực ở Tây Cương.

- Hắn muốn lợi dụng Nạp Lan gia, đến đại hội Đan Tông. Hắn muốn lợi dụng Đan quốc, bắt sống Đại hoàng tử.

Đám người có chút há mồm, khó có thể tin được mà nhìn Khương Hồng Võ.

- Làm sao ngài biết?

- Hắn trước đó có đề cập với ta bị ta cự tuyệt.

Khương Hồng Võ không nghĩ tới Khương Phàm lại nói liền thật đi làm.

Quá hồ nháo!

Quá manh động rồi!

- Tiểu tử này thật biết suy nghĩ.

Yến Tranh âm thầm hít một hơi, thánh văn chính là thánh văn, lá gan đủ lớn.

Một mình chạy đi đến Lang Gia quốc, còn chuẩn bị bắt Đại hoàng tử.

Đừng nói người của Lang Gia quốc khẳng định nghĩ không ra, những người bên cạnh như bọn hắn đây cũng không dám nghĩ.

- Nếu như hắn làm lớn chuyện, thánh địa sẽ không tiếp tục thu nhận hắn. Hắn nghĩ như thế nào? Sao có thể lấy vận mệnh mình đùa như vậy được chứ?

Yến Khinh Vũ thầm mắng Khương Phàm là tên điên.

Tốt đẹp không muốn, vậy mà lại làm loạn như thế.

- Phụ thân, Nạp Lan gia chủ động đậy đến đàm phán là có ý gì? Hẳn là bọn hắn đã giữ lại Nghị ca ca?

Khương Uyển Nhi bỗng nhiên khẩn trương hỏi.

- Ta đi tìm kiếm trước!

- Quá hồ nháo!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.