Chương trước
Chương sau
- Tây Cương lân cận La Phù, tặc nhân đông đảo. Thanh Diệu sớm đã bại lộ, rất có khả năng sẽ bị thương tổn. Cho nên, vẫn giấu kín đến bây giờ.

Nạp Lan Thanh Lạc bình tĩnh ứng phó.

Đại hoàng tử cười lạnh trong lòng, chính là đề phòng ta thôi.

- Vì sao lại muốn đưa đến đại hội Đan Tông?

- Thanh Diệu muốn sống.

- Ồ? Hắn tiên đoán được nguy hiểm gì sao?

- Từ khi đệ ấy thức tỉnh Sát Lục Chi Hỏa trở đi thì đã rõ vận mạng của mình.

Nạp Lan Thanh Lạc đã chuẩn bị xong lí do thoái thác, giải thích nói.

- Thánh linh văn, lúc đầu thật rất vui mừng, toàn bộ Tây Cương đều có thể có duy nhất một mình đệ ấy. Hết lần này tới lần khác lại là Sát Lục Chi Hỏa, Thanh Diệu nhất định sẽ chết thảm tại Sinh Tử cảnh. Nếu như dừng ở Linh Hồn đỉnh phong, đệ ấy lại không cam tâm. Muốn vượt qua Sinh Tử cảnh, chỉ có thể dựa vào đan dược. Cho nên từ ban đầu đệ ấy đã liền đem tinh lực đặt ở trên luyện đan, nên mới có tạo nghệ hôm nay.

Đại hoàng tử giật mình, Thánh linh văn nếu như dừng bước tại Linh Hồn cảnh, xác thực rất tiếc nuối, nếu như xâm nhập Sinh Tử cảnh, linh hồn bị giết chóc tràn ngập, lúc nào cũng có thể sẽ chết thảm.

- Thế nhưng những năm này chúng ta đã bí mật tra duyệt hết các loại tư liệu, kết quả đều không có tra ra được đan thuật nào có thể áp chế khí tức sát lục, hay là cách nào có thể cam đoan vượt qua được Sinh Tử cảnh. Nơi duy nhất có thể cứu hắn, chỉ có Đan quốc. Mặc dù Thanh Diệu chỉ là nghĩa tử, nhưng phụ thân lại xem đệ ấy như con ruột. Cho nên thà rằng từ bỏ, hay dù là đoạn tuyệt quan hệ với gia tộc, cũng phải đưa đến Đan quốc.

Nạp Lan Thanh Lạc nói đến đây, còn rất khéo léo mông lung đôi mắt, cúi đầu.

- Hoàng thất, tài nguyên rất rộng, nhưng cũng tiếp xúc rất nhiều vấn đề. Muốn nói ai có thể cứu Nạp Lan Thanh Diệu, Đan quốc có thể, hoàng thất cũng có thể.

Đại hoàng tử đồng ý với lời giải thích của Nạp Lan Thanh Lạc, dù sao, trong tiềm thức hắn đã nhận định Nạp Lan Thanh Diệu chính là nghĩa tử của Nạp Lan gia.

- Chúng ta hoàn toàn tôn trọng lựa chọn của Thanh Diệu.

Nạp Lan Thanh Lạc lắc đầu, không nói thêm gì nữa.



Lúc này, Khương Phàm từ đằng xa đi tới.

Có thể là những lời Nạp Lan Thanh Lạc nói vừa rồi đã có tác dụng, ánh mắt Đại hoàng tử nhìn Khương Phàm đã không còn bén nhọn như vậy nữa.

Chỉ cần có nhược điểm liền sẽ khống chế được!

Nếu như mình có thể đảm bảo cho hắn bình ổn vượt qua Sinh Tử cảnh, gia hỏa này khẳng định sẽ quy thuận hắn. Mà, so với Đan quốc, Thái tử sắp khâm định là hắn đây không thể nghi ngờ chính là lựa chọn tốt hơn.

Đương nhiên, hắn khẳng định sẽ tận hết sức lực bồi dưỡng tên Sát Lục Chi Hỏa này.

Nếu như Sát Lục Chi Hỏa đột phá Sinh Tử cảnh, thực lực là không cách nào tưởng tượng nổi!

- Điện hạ, Hình Luyện lại giật dây ngài đến tra ta rồi sao? Chúng ta trước đó có thù sao? Hay là ngươi lo lắng ta tiến vào hoàng thất?

Khương Phàm đi tới, lập tức chỉ vấn đề đến Hình Luyện.

- Ta không nhằm vào cá nhân ai, ta chỉ hoài nghi bất luận kẻ nào đáng ngờ.

Hình Luyện đối đầu với Khương Phàm.

- Ta nhắc lại một lần nữa, ta tới tham gia đại hội Đan Tông. Ta tuyệt đối không xen vào bất cứ chuyện không quan hệ gì. Ta càng sẽ không lấy vận mạng Nạp Lan gia chúng ta ra nói đùa. Ngươi có thể hoài nghi bất cứ kẻ nào, nhưng ngươi không được hoài nghi đến ta.

Trong lòng Khương Phàm đã phán án tử hình với tên gia hỏa này, trước đó còn đang lo lắng sẽ cứu hắn trở về La Phù, bây giờ... Chết đi!

Thẩm Đông Sơn hất kim giáp lên, khí thế hùng hồn, lạnh lùng nhắc nhở Khương Phàm, nói:

- Trước tiên, ngươi giao thanh đồng tiểu tháp ra.

- Không giao!! Ngươi giết chết ta sao?

Ánh mắt Khương Phàm đối đầu Thẩm Đông Sơn.

- Tiểu tử, ngươi còn không có tư cách cuồng ngạo với ta!



Thẩm Đông Sơn lạnh mặt lại, hắn chính là tâm phúc của Đại hoàng tử, càng là lợi kiếm của Đại hoàng tử, còn chưa bao giờ có ai dám nói chuyện với hắn như thế.

- Đông Sơn, không nên kích động.

Đại hoàng tử đưa tay ngăn Thẩm Đông Sơn lại, nhìn thiếu niên gần ngay trước mắt.

- Chúng ta đến nói chuyện lựa chọn của ngươi. Tình huống của ta, ngươi hẳn là đã hiểu. Vị trí Thái tử, trừ ta ra thì không còn có thể là ai khác cả.

Đại hoàng tử cũng không phải cuồng ngạo, mà bây giờ hắn xác thực có tư cách nói ra những lời này.

Trước có công lao trọng thương La Phù, sau có hai đại thánh văn bảo vệ Hình Luyện, Tịch Dao, bây giờ lại mạnh mẽ thu được Đinh Linh Lung. Nếu như lại có thêm Nạp Lan Thanh Diệu nữa, hắn sẽ có được tứ đại thánh văn, lực ảnh hưởng và tiềm lực đủ để cho hoàng thất kính sợ. Thậm chí có thể làm cho những hoàng triều khác xung quanh đều kinh hãi.

- Mặc dù Đan quốc có Luyện Đan sư, nhưng chờ khi ta kế vị, ta có thể lấy tên hoàng triều, lấy thuốc khắp thiên hạ này. Ta sẽ dốc toàn lực bồi dưỡng ngươi, cũng sẽ giúp ngươi vượt qua Sinh Tử cảnh. Sinh Tử cảnh rất đặc thù, ta không thể cam đoan ngươi sẽ thành công tuyệt đối, nhưng ta nhất định có thể để ngươi khả năng sẽ to lớn hơn so với Đan quốc. Mà, nếu gia nhập Đan quốc, ngươi sẽ ở vào bị động, thần phục ta, ngươi đi theo giúp ta... Quân lâm thiên hạ!

Đại hoàng tử bỗng nhiên phất tay, một khí thế cường thịnh bá đạo vô hình tràn ngập.

Không giận tự uy, bá khí bốn phía.

Đáy mắt Đinh Linh Lung lấp lóe tinh mang, nàng rất ưa thích khí thế này, cũng chỉ có nam tử như vậy mới xứng có được mình.

Khương Phàm vẫn yên lặng không nói, nhưng lại chau mày, rõ ràng là đang suy nghĩ.

Đại hoàng tử chú ý đến nét mặt của hắn, trước nay hắn chưa có kiên nhẫn như vậy.

Bọn người Sử Uyên ở phía sau nhìn đến nhíu chặt mày lên, hắn thật muốn gia nhập sao?

Nếu như bắt được Tịch Dao lại khống chế Tịch Nhan.

Tiềm lực của Đại hoàng tử, quá kinh khủng.

Nếu như mang theo ngũ đại thánh văn trở lại hoàng thành, hội tộc lão hoàng thất hoàn toàn có thể để cho đương kim Nhân Hoàng trực tiếp thoái vị!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.