Chương trước
Chương sau
Trên núi tỏa ra ánh sáng lung linh, khắp nơi có thể thấy được các loại bảo dược, nhưng đều là thường gặp ở bên ngoài, cho đến khi đi đến độ cao ngàn mét, rốt cuộc cũng không giống với lúc trước.

- Mùi thuốc thật nồng.

Bọn người Khương Phàm nhịn không được mà thở sâu.

Mùi thơm ngát xông vào mũi, xung quanh đều là linh khí, như mây như khói, linh quang như mang, khí lãng cuồn cuộn thật chói mắt.

Linh quả ở nơi đây lại càng nhiều, còn có rất nhiều loại vô cùng hiếm thấy. Tuy nhiên đều đã bị hái đi.

- Không hổ là vườn thuốc của thánh địa.

Khương Phàm nhận ra tên của rất nhiều loại thực vật đặt biệt, đều là thiên tài địa bảo cả, hẳn là Hồn Thiên thánh địa tự phân chủng loại.

- Tại sao Hồn Thiên thánh địa lại muốn từ bỏ...

Dạ An Nhiên tiện tay triển khai mây mù trước mặt, đang muốn đi tới phía trước nhưng bất chợt sửng sốt một chút.

- Đây là...

Khương Phàm rung động nhìn một màn trước mắt.

Bọn hắn đứng ở độ cao hai ngàn mét, nơi này mây mù dày đặc bao quanh ngọn núi, bọn hắn vốn cho rằng có thể tiếp tục đi lên, lại phát hiện trước mặt lại là một gốc cây.

Một cây đại thụ thật cao khủng bố thẳng đến trời đang cắm sâu rễ tại đỉnh núi Dược sơn.

Nói cách khác, Dược sơn này thật sự chỉ có hai ngàn mét, ba ngàn mét phía trên lại là một cái cây to lớn. Từ dưới núi nhìn không ra là bởi vì phía trên quấn đầy dây leo tráng kiện, treo nhiều loại linh quả, che đậy bộ dáng lúc đầu.

Mà... Cái cây này là cây chết, độ cao ba ngàn mét cũng chỉ là thân cây, ở có một số bị một loại lực lượng kinh khủng nào đó đánh vỡ nát.

Đây quả thực không thể tưởng tượng nổi!

- Đây rốt cuộc là Dược sơn, hay là núi chôn giấu lấy cái cây này đây? Nó đã từng hùng vĩ đến mức nào chứ?

Dạ An Nhiên đứng ở gần bên, khó có thể tưởng tượng được quy mô của nó.

Xung quanh tất cả đều là rễ già tráng kiện, giống như là cự mãng đang uốn lượn, lại cắm sâu rễ vào Dược sơn.

Thân cây đều to đến ngàn mét, rễ cây sẽ là quy mô gì đây?

Nói không chừng bên trong Dược sơn hai ngàn mét dưới chân tất cả đều là rễ già.

- Đây là Thiết Thụ sao?



Khương Phàm dùng sức gõ gõ thân cây đang hiện ra ô quang, đều đã chết không biết bao nhiêu năm tháng rồi mà vẫn còn cứng rắn như sắt.

- Ta chưa nghe nói qua cây cối có thể dài đến quy mô như vậy.

Dạ An Nhiên lắc đầu, cây cối cao ngàn mét ngẫu nhiên còn có thể nhìn thấy, nhưng lại cao hơn nữa thì là vô cùng hiếm thấy, còn thân cây to ngàn mét giống như vậy thì khó có thể tưởng tượng được.

Khương Phàm ngước nhìn bầu trời, có một suy đoán.

Lúc trước, thời điểm Thiên Khải bí cảnh vừa xác lập quy tắc, từ trên trời giáng xuống lực lượng hủy diệt tiêu diệt vô số sinh linh mạnh mẽ.

Cái cây này vô cùng có khả năng là chết ở thời kỳ đó.

Chết trên vạn năm rồi?

Khương Phàm đi dọc theo vết nứt trên cây chết.

Chỉ là một cái khe mà thôi liền cho người ta một cảm giác đang đi đến hẻm núi thâm sơn. Trong này cũng trải rộng nữa sợi đằng già, sinh trưởng lên những đóa hoa xinh đẹp và những loại linh quả hiếm thấy.

- Đây không phải Dược sơn, đây là vườn ươm giống.

Linh hồn Đan Hoàng đột nhiên nhắc nhở Khương Phàm.

- Có ý gì?

Khương Phàm khẽ giật mình, không hiểu rõ ý của Đan Hoàng.

- Hồn Thiên thánh địa hẳn là muốn phục sinh cái cây này.

- Cây này còn chưa có chết?

- Hẳn là chết rồi. Nhưng loại đại thụ thông thiên này, sinh mạng lực cực kỳ ương ngạnh, cho dù chết, cũng sẽ giữ lại một chút hi vọng sống.

Linh hồn Đan Hoàng trầm mặc một lát, lại nói:

- Ngọn núi này trồng linh quả linh thảo, ngoại trừ tụ linh thì chính là dưỡng hồn, khác một chút chỉ là che giấu thôi. Bọn hắn lập xuống bia đá Hồn Thiên thánh địa, nghiêm cấm người ngoài tiến vào, nhưng thật ra là muốn mượn danh nghĩa xây dựng Dược sơn để phục sinh cổ thụ.

- Nhưng, trải qua vô số đời cố gắng thì vẫn thất bại?

Khương Phàm rung động lắc đầu, thánh địa thật biết tính toán, đại thụ như vậy nếu như trùng sinh tất nhiên sẽ có năng lực thông thiên.

- Cũng có thể là đã thành công.



- Làm sao ngài biết?

- Nếu bọn hắn đã cố gắng mấy trăm năm thậm chí càng lâu hơn thì không có khả năng dễ dàng buông tha. Coi như từ bỏ, cũng không cần thiết cả tòa Dược sơn này cũng không cần. Bởi vì nơi này là ở Thiên Khải bí cảnh, Dược sơn lại bố trí pháp trận, không cần bao nhiêu người đóng giữ, cứ giữ lại là được rồi.

Ánh mắt Khương Phàm lấp lóe

- Trừ phi bọn hắn thật đã đạt được mục đích, nhưng không phải phục sinh cả cây đại thụ, mà là nuôi dưỡng ra mầm cây mới?

- Ta chỉ là suy đoán mà thôi.

Linh hồn Đan Hoàng mặc dù chỉ là hồn niệm, nhưng lại có rất nhiều ký ức, cũng có được ý nghĩ của riêng mình.

- Cũng có thể chính là mầm cây, nếu như có thể một lần nữa nuôi dưỡng được nhất định có thể trở thành hộ giả của toàn bộ thánh địa, mà còn có thể tồn tại mấy ngàn năm hoặc trên vạn năm.

Khương Phàm nói xong liền muốn rời khỏi, trong đầu lại chợt toát ra một ý nghĩ.

Hồn Thiên thánh địa từ bỏ nơi này trăm năm rồi?

Cự Linh Trận ở nơi này vẫn tồn tại?

Có thể còn có mầm cây mới hay không?

Khương Phàm lập tức vùi đầu kiểm tra thảo linh hoa trong cái khe linh, không có phát hiện mầm mống đặc biệt nào, hắn lại nhảy đến bên ngoài bắt đầu đào hố.

- Ngươi đang tìm cái gì?

Dạ An Nhiên kỳ lạ nhìn Khương Phàm, làm sao đột nhiên có tinh thần thế này?

Lý Dần quay đầu nhìn Khương Phàm một chút, lại tiếp tục hái linh quả linh thảo xung quanh, không quan tâm mà cứ đưa vào trong miệng.

Hắn rất đói, vô cùng đói.

Giống như ăn thế nào cũng đều không đủ no.



Khương Phàm chọn lấy một cái rễ già vô cùng to lớn mà đào hố, nhưng đào không bao lâu thì lại phát hiện vấn đề.

Rễ ở trong ngọn núi này đã gãy mất.

Khương Phàm leo ra, dọc theo một sợi rễ khác mà đào.

Sau khi đào mấy chục mét thì cũng phát hiện cái rễ này cũng đã đứt.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.