Chương trước
Chương sau
Cổ La kích động hai mắt tỏa ánh sáng, thánh huyết, nghe nói Linh Nguyên cảnh sơ kỳ có thể được đến một giọt sẽ được gột rửa linh hồn, khỏe mạnh thân thể, kích phát tiềm lực linh văn, công dụng kỳ diệu vô tận.

- Ngươi cứ như vậy phân?

Các nàng Na Yêu giật mình nhìn một màn này.

- Ta không cần.

Khương Phàm dùng hạt sen Địa Tâm Hỏa Liên, thân thể đã được rèn luyện tốt rồi, tác dụng thánh huyết cũng không lớn.

- Dùng như thế nào, trực tiếp ăn sao?

Tiêu Phượng Ngô kích động nhất, nếu như có thể được thánh huyết hổ trợ, bất luận là Thú linh văn hay là thân thể đều sẽ được thay xương đổi cốt, thay đổi toàn diện.

- Ta đã dùng qua, để ta cho các ngươi một số chú ý.

Dạ An Nhiên gọi bọn hắn đi đến bên cạnh, giới thiệu công hiệu, còn có thời điểm phải hấp thu cần phải chú ý những gì.

Các đệ tử Vô Hồi thánh địa trơ mắt nhìn, trong lòng đều là hâm mộ.

- Ta rất thận trọng thỉnh cầu ngươi, đừng lại làm lớn chuyện. Ngươi đến tìm kiếm cơ duyên, không cần thiết trêu chọc nhiều kẻ địch như vậy.

Na Yêu lôi kéo Khương Phàm đi đến bên cạnh, nghiêm túc nhắc nhở hắn.

- Thân phận của ngươi không thể nào giấu mãi được, chỉ cần Ly Hỏa thánh địa cẩn thận tra, không đến mấy tháng liền có thể tra được La Phù, tra được Thiên Sư tông. Đệ tử Ly Hỏa ngươi tàn sát trước đây, Vô Hồi không có lý do gì để bảo đảm ngươi. Cho dù có sư tôn, Vô Hồi nhiều nhất cũng chỉ có thể thay ngươi hòa giải, còn không khẳng định sẽ có hiệu quả gì. Nếu như lại tính cả Hồn Thiên thánh địa, Vô Hồi thật không gánh nổi ngươi.

Na Yêu thân ở thánh địa rất rõ ràng một ít quy củ và thái độ ở giữa các thánh địa.

Ly Hỏa thánh địa bất luận là từ thực lực hay là lực ảnh hưởng, tất cả đều vượt xa Vô Hồi thánh địa. Mà Vô Hồi thánh địa những năm này đã tiêu hao rất lớn, thực lực giảm xuống rất nhiều, không phải chuyện cực kỳ bất đắc dĩ, Thánh Chủ sẽ không nguyện ý xung đột cùng Ly Hỏa thánh địa.



- Ta biết được nặng nhẹ. Bởi vì Ly Hỏa thánh địa suýt chút nữa giết Dạ An Nhiên, ta mới trả thù bọn hắn. Ta và Hồn Thiên thánh địa còn không có nghiêm trọng đến trình độ đó. Ta chỉ bắt đi Úy Thiên Lang, không có tính toán Thác Bạt Hoằng và u Dương Yên chính là muốn giải quyết vấn đề.

Khương Phàm còn không đến mức hiếu sát như vậy.

Hắn chỉ thử thái độ Úy Thiên Lang một chút trước xem sao, nếu có chỗ hòa hoãn thì không thể tốt hơn. Nếu như Úy Thiên Lang không nguyện ý, vậy thì không có gì đáng nói, trực tiếp ép buộc.

- Vậy là tốt rồi.

Na Yêu thở phào một hơi, nàng thật sợ Khương Phàm sẽ lỗ mãng.

- Như vậy đi, ta ra mặt hòa giải cho các ngươi một chút, tận lực không nên đem chuyện huyên náo quá lớn.

Khương Phàm uyển chuyển cự tuyệt.

- Ta không muốn gây phiền toái cho Vô Hồi thánh địa, cứ để ta tự mình tới xử lý đi.

- Ngươi đã chọc giận tất cả! Trong mắt thánh địa các phương, toàn bộ La Phù đều là lãnh địa của Vô Hồi thánh địa, tất cả tông môn đều thuộc về Vô Hồi thánh địa. Ngươi phách lối như vậy, trong mắt bọn hắn chính là xem ngươi đang dựa vào Vô Hồi thánh địa.

Na Yêu là đệ tử Vô Hồi thánh địa, nhắc đến La Phù rất là bất đắc dĩ.

Các thánh địa khác khống chế lãnh địa đều là có lực uy hiếp tuyệt đối, Vô Hồi thánh địa bọn hắn bởi vì chiếu cố Đại Hoang mà mấy trăm năm không có quản lý hay khống chế La Phù. Đến mức bây giờ rất nhiều người ở La Phù đều không biết đến Vô Hồi thánh địa, ngay cả những tông môn kia cũng chỉ kiêng kị mà không có nửa phần tôn trọng, càng đừng đề cập đến ủng hộ.

- Ta thử thái độ Úy Thiên Lang trước một chút rồi lại nói.

Khương Phàm ra hiệu bọn hắn rời khỏi trước, mang theo Úy Thiên Lang đi đến giữa sườn núi.

- Ngươi chính là Đường Diễm? Đầu tiên là tàn sát Ly Hỏa đệ tử, sau là lại đến đánh lén Úy Thiên Lang ta, rốt cuộc là ai cho ngươi cái sự to gan đó.

Úy Thiên Lang chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày mình bị bắt sống, càng không nghĩ tới mình vậy mà lại bị bắt đi như thế này.

Vô cùng nhục nhã!



- Ta đưa ngươi đưa đến nơi này, có thể nói là bắt sống, cũng có thể nói là mời. Ngươi nghĩ là loại nào?

Khương Phàm ngồi trên tảng đá, lưu ý thể hiện và ánh mắt của Úy Thiên Lang.

- Có ý gì?

Úy Thiên Lang chịu đựng đau nhức ở bụng cố gắng chống thân thể lên.

- Ta và Hồn Thiên thánh địa không có oán hận sâu lớn, ngay từ đầu chính là Thác Bạt Hoằng và u Dương Yên muốn cướp đồ của ta, không giành được thẹn quá hoá giận mà thôi. Ta không muốn lại cùng các ngươi có thêm hiềm khích quá lớn, cho nên muốn thông qua ngươi đến giải quyết chuyện này.

- Ha ha, ngươi mạo phạm thánh địa, còn muốn thánh địa thỏa hiệp?

- Ta nói chính là giải quyết. Mà, không phải ta mạo phạm các ngươi, là các ngươi đang mạo phạm ta. Còn có, ta không phải đang yếu thế, nếu ta dám giết đệ tử Ly Hỏa thì sẽ không sợ Hồn Thiên thánh địa các ngươi.

- Hừ...

Úy Thiên Lang hừ một tiếng, lại thật lâu không nói gì.

- Ta chỉ cảm giác chuyện không cần thiết nháo đến tình trạng ngươi chết ta sống, nhưng nếu các ngươi nhất định phải kiên trì như vậy, Đường Diễm ta cũng thể tiếp tới cùng. Quyền lựa chọn là ở trên tay ngươi, chính ngươi tự quyết định.

Khương Phàm không nhanh không chậm nói ra, biểu hiện rất tùy ý.

- Ngươi rốt cuộc là ai?

Úy Thiên Lang nhíu mày, có thể nhìn ra được gia hỏa này quả thật không sợ, nụ cười nơi khóe miệng như có như không còn giống như đang mong đợi hắn cự tuyệt.

- Nếu như ta thuộc về thánh địa, ngươi sẽ nguyện ý tiếp tục bàn bạc. Nếu như ta không thuộc về thánh địa, có phải không xứng hay không? Ha ha, bọn đệ tử thánh địa các ngươi đây thật sự đủ kiêu ngạo.

- Thánh địa các ngươi rốt cuộc là bảo vệ dân chúng, hay là đang xem dân chúng như nô dịch. Có phải cảm giác phía dưới thánh địa, đều là giun là dế, lẽ ra phải nên nhìn lên các ngươi, cung phụng các ngươi hay không?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.