Chương trước
Chương sau
- Một người có thể tin được, người đồng ý với ta, phải ở lại nơi này đi ngủ. Nếu như ta muốn rời khỏi, sau khi trời tối liền sẽ trở về, nếu như không rời khỏi, người coi như chuyện gì cũng đều không có phát sinh. Được không?

Thường Lăng bắt lấy tay Mẫn Nguyên Hóa, khẩn cầu hắn.

Mẫn Nguyên Hóa chau mày, vùng vẫy một hồi lại thở dài:

- Được rồi, ngươi chú ý an toàn, cậu ở chỗ này chờ ngươi.

Thường Lăng mang theo hơn sáu mươi bộ áo lam mà Mẫn Nguyên Hóa chuẩn bị cho nàng về tới trong rừng cây ở bên ngoài.

Sau khi bọn người Thương Minh thay xong liền đi đường vòng theo khu ba mươi ba, chạy tới quốc đô.

- Tiểu Lăng Lăng, cậu khiến cho ngươi mất mặt rồi, không thể làm ngươi để cho người dựa vào. Nhưng cậu cũng không phải mỗi ngày ngủ ngon như một phế vật, nếu quả thật có gì ngoài ý muốn, cậu sẽ thay ngươi gánh.

Mẫn Nguyên Hóa đứng ở trên khán đài, mắt nhỏ sáng tỏ lại lăng lệ, nhìn bóng lưng Thường Lăng đang đi xa.

- Thống lĩnh, ngài cho gọi chúng ta?

Ba vị đội trưởng khu thứ ba mươi ba đi tới phòng quan sát.

- Tìm cho ta một cái cớ thật hay, đem đội viên của các ngươi đều triệu tập lại, nhưng đừng cho người ngoài nhìn ra.

Cảnh giới và thiên phú của Mẫn Nguyên Hóa đều không cao, nhưng địa vị tại Đan quốc ngược lại rất cao, còn chưa bao giờ có giá đỡ gì, hoàn toàn xem các hộ giả khu thứ ba mươi ba thành huynh đệ.

Mà bình thường không có việc gì thì chính là kết giao, kinh doanh khu ba mươi ba. Tất cả hộ giả nơi này đều đáng để hắn tín nhiệm.

- Xin thống lĩnh yên tâm, trước khi trời tối thì sẽ tập kết toàn bộ.

Đám đội trưởng cho tới bây giờ cũng chưa từng thấy thống lĩnh thận trọng như thế, nhưng không có người nào hỏi nhiều, cũng không có ai phản đối, đều cung kính lĩnh mệnh.

- Gần đây có bằng hữu nào qua khu ba mươi ba chúng ta tiến vào Đan quốc không?

- Thống lĩnh cần dạng bằng hữu gì?

- Người không biết sợ! Tốt nhất là không sợ trời không sợ đất!

Đám đội trưởng đụng đụng ánh mắt, trăm miệng một lời:



- Có!

- Ai?

- Hoàng Đại Bính!

- Ồ? Hắn tới vào lúc nào, vì sao không cho ta biết?

- Hắn cần đan dược rất gấp, hôm trước liền tiến vào Đan quốc, nói làm xong việc thì lại tìm ngài uống rượu.

- Có hắn là đủ! Liên hệ Hoàng Đại Bính cho ta, liền nói, rượu ngon thức ăn ngon chuẩn bị xong, bao no!

- Thống lĩnh, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!

Đám đội trưởng không hiểu, rốt cuộc cũng không chịu nổi.

Bao no? Có thể làm cho Hoàng Đại Bính ăn no cũng không dễ dàng.

- Cứ việc đi liên hệ, trước khi trời tối tới gặp ta.

Mẫn Nguyên Hóa đưa ánh mắt vượt qua núi rừng, nhìn phía ngoài vài trăm dặm.

Tốt nhất đừng xảy ra chuyện gì, nếu không, hắn cược cả cái mạng này cũng phải giết tới nơi đó.

Chờ đợi ba giờ, khi Thường Lăng mang theo bọn người Khương Phàm tới gần quốc đô, thì Hoàng Đại Bính đã bị Mẫn Nguyên Hóa mời đi đến khách đường Mẫn gia.

Bên trong khách đường rộng rãi có một cái bàn rộng ba mét dài năm mét, phía trên bày tám mươi cái ngọc bàn.

Trong ngọc bàn không phải món ngon mỹ vị gì cả, mà là... Đan dược!

Như Dưỡng Nguyên Đan, Huyết Khí Đan, Xích Huyết Đan, Bách Chuyển Đan các loại, ròng rã tám mươi loại. Mỗi loại ba viên, năm viên đến mười mấy viên không giống nhau, đặt ở trong ngọc bàn lóe ra sáng bóng trong suốt, mùi thuốc nồng đậm tràn ngập thấm vào ruột gan.

Mẫn Nguyên Hóa ngồi ngay ngắn ở trước bàn, cởi mở cười nói:

- Hoàng lão đệ, đã lâu không gặp. Tới đây tới đây, nếm thử thức ăn ngon ta chuẩn bị cho ngươi.

Hoàng Đại Bính đứng ở trước bàn, chỉ cười không nói gì.

Đó cũng không phải là người mập mạp gì, ngược lại là một kẻ xanh xao vàng vọt, gầy đến nỗi da bọc xương, giống như ăn mãi không no.



Trên cái cổ gầy gò của hắn treo một cái bánh nướng cứng rắn, ép tới đầu cũng hơi hướng về phía trước.

- Ha ha, đừng hiểu lầm, ta nói bao no thì khẳng định bao no, bàn món ăn này chỉ là điểm tâm.

Mẫn Nguyên Hóa không có bởi vì bề ngoài Hoàng Đại Bính mà coi thường, cũng không dám coi thường.

Đây chính là một kẻ ngoan nhân, thậm chí còn không tính là người.

- Ta biết Mẫn lão ca sẽ không keo kiệt như thế.

Hoàng Đại Bính ngồi vào bên cạnh bàn, nắm đan dược trước mặt lên, nhét vào trong miệng cót ca cót két cắn nát, vừa ăn vừa hỏi.

- Khoảng thời gian này Đan quốc như thế nào rồi, ta vạn dặm xa xôi đến mua đan dược, vậy mà bọn hắn không có hàng. Lão gia hỏa quốc quân kia chỉ lo kích thích hoàng thất, không luyện đan nữa sao?

Mẫn Nguyên Hóa nói.

- Loại ngươi muốn kia hẳn là Đan quốc còn chút hàng tồn, nhưng có phải số lượng ngươi muốn quá lớn hay không?

- Gần đây sinh ý không tốt, không kiếm được tiền, ta chỉ có thể tự mình tới tìm. Ta đi đến Ngọc Đỉnh tông, tông chủ đã lâu không luyện đan, chỉ lấy được ba mươi viên. Ta liền chạy đến Đan quốc, kết quả Đan quốc lại không bình tĩnh, chỉ đưa ta hai mươi viên. Không đủ dùng.

Hoàng Đại Bính càng ăn càng mạnh, hai tay tới đâu vồ loạn tới đó, lung tung nhét vào trong miệng, lúc bắt đầu còn nhấm nuốt mấy lần, lúc sau đều chẳng muốn nhai.

Những đan dược này đều là cấp bậc nhị phẩm tam phẩm, dược hiệu mạnh mẽ, ba đến năm viên liền có thể chữa thương bổ khí, hắn lại nắm một nắm thật lớn nhét vào trong miệng, nếu có người ngoài ở đây, khẳng định sẽ kinh hãi đến trợn mắt hốc mồm.

- Lão ca ta chỗ này vừa vặn còn mấy viên.

Mẫn Nguyên Hóa từ trong nhẫn không gian triệu ra một cái hộp gấm, sau khi mở ra bên trong an tĩnh mười viên đan dược đỏ hồng như máu, còn có mười viên đan dược hiện ra ánh sáng màu bạc.

Hoàng Đại Bính lập tức sáng rực mắt lên:

- Chuẩn bị cho ta?

- Ta nói, bao ăn no!

Mẫn Nguyên Hóa đứng dậy, tự mình đưa đến trước mặt Hoàng Đại Bính.

- Mặc dù chủng loại không bằng quốc quân tự mình luyện, tuy nhiên hương vị hẳn là còn có thể.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.