Bách Lý Băng hỏi :
- Phải chăng là Độc Thủ Dược Vương?
Vũ Văn Hàn Đào đáp :
- Đúng rồi, trên cõi đời này chỉ có một mình Độc Thủ Dược Vương là cứu vãn được tình thế đó.
Thương Bát hỏi :
- Độc Thủ Dược Vương vượt đường xa ngàn dặm đến đây trị thương cho Tiêu đại ca, sao lại không trị luôn một chuyến cho hết?
Đỗ Cửu đáp :
- Lão quỷ đó nhất định có chuyện mưu đồ. Chúng ta đành chuẩn bị một phần hậu lễ mời y đến lần nữa là xong.
Vũ Văn Hàn Đào thở dài nói :
- Tại hạ e rằng đồ trân quý của nhị vị tuy trên đời này không ai bì kịp nhưng khó lòng mà đả động được lòng ước muốn của Độc Thủ Dược Vương.
Đỗ Cửu đáp :
- Tại hạ có củ sâm già ngàn năm cùng bao nhiêu dược vật trân quý tặng cho y hết là xong.
Vũ Văn Hàn Đào nói :
- Trên đời này có kỳ dược, nhưng điều trọng yếu là người biết dùng thuốc. Phương pháp này e rằng không thu được hiệu quả.
Thương Bát hỏi :
- Nếu vậy thì bọn tại hạ đành chịu chẳng có biện pháp nào nữa.
Vũ Văn Hàn Đào nói :
- Theo nhận xét của tại hạ thì món lễ vật làm động được lòng Độc Thủ Dược Vương nhìn không thấy bóng, ngửi chẳng thấy mùi.
Thương Bát hỏi :
- Nhìn không hình bóng, ngửi không mùi vị là vật gì?
Đỗ Cửu nói theo :
- Thiên hạ có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dan-chi-than-cong/2452643/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.