Vu công tử sửng sốt hỏi lại :
- Nếu câu này ở miệng người khác nói ra thì tại hạ không tin, nhưng chính Tiêu đại hiệp nói thì tại hạ tin rồi. Nàng đi đâu?
Tiêu Lĩnh Vu đáp :
- Khâu cô nương lưu thơ lại nói là đi trả thù cho mẫu thân.
Vu công tử hỏi :
- Tiêu đại hiệp có biết kẻ thù của Khâu cô nương là ai không?
Tiêu Lĩnh Vu lắc đầu đáp :
- Trong thơ không nói tới nên tại hạ cũng không rõ y đi về phương nào.
Vu công tử trầm ngâm hỏi :
- Những lời của đại hiệp đều là sự thật cả chứ?
Tiêu Lĩnh Vu đáp :
- Không sai nửa chữ.
Vu công tử hỏi :
- Y đi một mình hay sao?
Tiêu Lĩnh Vu đáp :
- Y đi cùng hai ả tỳ nữ mà tình thân thiết chẳng khác chị em.
Vũ Văn Hàn Đào nói theo :
- Còn một người nữa theo Khâu cô nương.
Vu công tử hỏi :
- Ai vậy?
Vũ Văn Hàn Đào đáp :
- Ngọc Tiêu lang quân.
Vu công tử hắng đặng một tiếng rồi nói :
- Chẳng sớm thì muộn hắn cũng đi đến kết quả như Lam Ngọc Đường.
Tiêu Lĩnh Vu nghĩ thầm :
- Lam Ngọc Đường hãy còn sống đó chứ đã chết đâu.
Chàng nghĩ thầm như vậy nhưng miệng không nói ra.
Vu công tử đột nhiên ngẩng cổ, cặp mắt thấp thoáng ánh thần quang nhìn thẳng vào mặt Tiêu Lĩnh Vu hỏi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dan-chi-than-cong/2452634/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.