Tiêu Lĩnh Vu sợ người ta sinh lòng ngờ vực, không dám ngoái cổ nhìn lại, đi thẳng vào rạp rồi mới từ từ quay đầu trông ra.
Chàng thấy Tư Mã Càn cũng dương mắt lên nhìn mình liền bước mau vào phía trong.
Trong trường có hai cây bạch trúc đang cháy. Số người rất đông, thoáng qua ước lượng được chừng hai chục. Dưới đất rải chiếu, phần lớn đang ngồi xếp bằng điều dưỡng còn một số để áo vậy nằm lăn ra ngủ.
Tiêu Lĩnh Vu sợ có người hỏi han, không dám dòm ngó nhiều, liền ngồi xếp bằng nhắm mắt điều dưỡng. Tuy chàng đã chạy khá nhiều đường đất, nhưng nhờ nội công tinh thâm vẫn chưa thấy nhọc mệt.
Chàng cảm thấy bức rèm lay động, vẫn không mở mắt ra, chỉ nhủ thầm trong bụng :
- Mong sao Băng nhi đủ thông minh để đối phó với mọi người rồi trà trộn vào đây.
Chàng nghe tiếng rèm buông xuống, tiếp theo tiếng chân bước nhẹ dường như có người mở rèm coi một chút rồi đi ngay.
Tiêu Lĩnh Vu vẫn chưa mở mắt, chàng tự hỏi :
- Không hiểu Băng nhi đã qua được cửa để vào trong này chưa?
Đột nhiên chàng cảm thấy mặt nóng bừng, dường như có người cố ý hà hơi vào mặt mình.
Tiêu Lĩnh Vu mở mắt ra nhìn thấy một đại hán thấp lùn thủn mà béo chùn béo chụt ngồi đối diện với mình hai người cách nhau không đầy hai thước. Người kia cũng dương mắt lên nhìn chằm chặp vào mặt chàng.
Cử động thô lỗ của đại hán khiến Tiêu Lĩnh Vu rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dan-chi-than-cong/2452606/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.