Trong mười người Phi Hổ đại trận thì chín người ôm bụng phục xuống đất chỉ một mình lão râu dài vẫn đứng yên không nhúc nhích. Lão ráng nhịn đau khổ. Mồ hôi trán toát ra nhỏ giọt.
Vu Dung mỉm cười nói :
- Tiêu huynh có muốn giết chết bọn họ không? Lúc này bọn họ đều không còn năng lực phản kháng nữa.
Tiêu Lĩnh Vu chú ý nhìn vào mặt Vu Dung, hồi lâu không nói gì.
Đột nhiên Vu Dung cảm thấy thẹn thùng, hai má ửng hồng. Cô chậm rãi hỏi :
- Tiêu huynh nhìn gì vậy?
Tiêu Lĩnh Vu nhẹ buông tiếng thở dài đáp :
- Cô nương hạ độc lúc nào mà tại hạ không nhìn thấy?
Vu Dung đáp :
- Nếu để người ta ngó thấy thì tiểu muội còn làm cho người ta bị thương thế nào được.
Tiêu Lĩnh Vu nói :
- Xem chừng cô đã học được bản môn sở trường của lệnh tổ mẫu rồi.
Vu Dung lắc đầu đáp :
- Còn xa lắm. Mười phần mới được hai ba.
Bỗng thấy lão râu dài hắng dặng một tiếng rồi cũng từ từ phục xuống. Chín người kia công lực kém lão, không chịu nổi đau đớn phải bật tiếng rên la.
Tiêu Lĩnh Vu khẽ hỏi :
- Dung cô nương! Bọn họ sẽ chết cả ư?
Vu Dung lắc đầu đáp :
- Họ không chết đâu, nhưng đau lâu quá nhịn không nổi rồi cũng phải tự tử mà chết.
Tiêu Lĩnh Vu nói :
- Chất độc này thật là tàn nhẫn!
Vu Dung cười mát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dan-chi-than-cong/2452594/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.