Tiêu Lĩnh Vu thở dài nói :
- Xin đại sư ghi nhớ kỹ những chữ ở đáy rương.
Nhà sư áo xám đáp :
- Bần tăng nhớ hết rồi.
Tiêu Lĩnh Vu nói :
- Hay lắm! Đại sư có thể ra đi.
Thương Bát hỏi :
- Như vậy mà đại ca đã tha lão về ư?
Tiêu Lĩnh Vu cười đáp :
- Đại sư không chịu nói ra, chúng ta lại không thể dùng hình tra khảo thì đành để đại sư đi.
Thương Bát hỏi :
- Lão không tín nhiệm bọn ta nên không chịu nói, chẳng lẽ ta lại tin lão ư?
Tiêu Lĩnh Vu hỏi lại :
- Thương huynh đệ nghi ngờ lão không phải tăng nhân chùa Thiếu Lâm chăng?
Thương Bát lắc đầu đáp :
- Không phải thế.
Tiêu Lĩnh Vu nói :
- Đã không nghi ngờ lão giả mạo tăng nhân chùa Thiếu Lâm thì không nên làm khó dễ đại sư nữa.
Thương Bát không dám nói gì thêm, đứng sang một bên.
Tiêu Lĩnh Vu nghiêm nghị nói :
- Đại sư! Đại sư đã nhớ văn tự trên đáy rương, vậy sau khi đại sư đi rồi tại hạ phải phá hủy cái rương này.
Nhà sư áo xám kinh hãi hỏi :
- Tại sao vậy?
Tiêu Lĩnh Vu đáp :
- Đại sư đã nói cái rương gỗ này quan hệ trọng đại. Vạn nhất nó lọt vào tay Bách Hoa sơn trang thì nguy hại vô cùng. Tại hạ biết trong Bách Hoa sơn trang có người hiểu Thiên Trúc cổ văn tất khám phá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dan-chi-than-cong/2452567/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.