Thế rồi Tiêu Lĩnh Vu cùng Vu Dung cưỡi chung một ngựa, Bách Lý Băng và Vu bà bà cưỡi chung một con.
Vu bà bà tuy bị bẻ gãy hai cổ tay, hai chân cũng bị điểm mấy chỗ huyệt đạo, nhưng chân trái mụ còn sử dụng được. Mụ ngấm ngầm thao túng con tuấn mã, chợt cho chạy mau, lúc đi thong thả.
Lĩnh Nam song ma một người đi trước, một người đi sau áp giải mấy người cưỡi ngựa. Chúng muốn nhân lúc đêm tối đi cho thật lẹ, nhưng vì Vu bà bà cho ngựa chạy lúc nhanh lúc chậm, khiến cho họ cũng phải chạy theo lúc chậm lúc nhanh.
Bách Lý Băng cưỡi ngựa chung với Vu bà bà nhưng cô căm hận mụ vô cùng nên chẳng nói nửa lời.
Ngựa chạy tới bên một khu rừng. Vu bà bà đột nhiên thúc ngựa cho chạy thật nhanh quanh một góc rừng.
Nhị ma toan ra sức rượt theo thì nghe Đại ma quát :
- Còn Tiêu Lĩnh Vu và Vu Dung ở đây, chắc mụ không dám chạy xa đâu, bất tất phải rượt theo mụ nữa.
Vu bà bà chuyển qua góc rừng khẽ nói :
- Cô nương! Trong túi áo bên phải lão thân có một bình thuốc màu hồng. Cô nương và Tiêu Lĩnh Vu lấy mà uống để giải trừ chất độc và khôi phục lại võ công.
Bách Lý Băng chưa kịp trả lời, bỗng thấy bóng người thấp thoáng. Mã Ba đã đứng chặn trước ngựa, lạnh lùng nói :
- Vu lão phu nhân! Nếu lão phu nhân không muốn chịu đau khổ thì đừng giở trò gì hết. Phải giữ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dan-chi-than-cong/2452538/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.