Lần này Thẩm Mộc Phong không tranh vào trước để lấy cái đỉnh cổ. Vũ Văn Hàn Đào liếc mắt nhìn thấy trên đỉnh cổ đậy nắp, không hiểu bên trong đựng gì liền quay lại ngó Tiêu Lĩnh Vu nói :
- Cái đỉnh cổ này do các hạ lấy ra.
Tiêu Lĩnh Vu trầm ngâm một lúc, tiến vào thạch thất đưa tay nhấc đỉnh cổ lên thì thấy nó rất nặng mà không hiểu đựng vật gì. Thẩm Mộc Phong vươn tay mở nắp bình lên thì Tiêu Lĩnh Vu lạng người né tránh. Tuy chàng không chịu mở nắp bình nhưng vẫn động tính hiếu kỳ muốn coi xem vật gì trong đỉnh. Vũ Văn Hàn Đào hắng đặng một tiếng rồi nói :
- Nếu trong đỉnh đặt một vật riêng biệt thì dễ bề phân chia, của ai người nấy giữ tránh khỏi chuyện rắc rối.
Tiêu Lĩnh Vu hiểu ý lão liền dừng bước lại. Vũ Văn Hàn Đào mở nắp bình lên thấy bên trong toàn là thứ bọt trắng. Một mùi thơm man mác đưa vào mũi. Lão tự phụ là tay học nhiều hiểu rộng mà coi hồi lâu cũng không hiểu đấy là gì. Lão chau mày đậy nắp đỉnh lại nói :
- Cái đỉnh này chỉ có thể kể là một đơn vị để phân chia.
Trong ba người Vũ Văn Hàn Đào, Thẩm Mộc Phong và Tiêu Lĩnh Vu thì Vũ Văn Hàn Đào võ công kém hơn hết nhưng trí tuệ lão lại hơn hai người kia nên đứng ra làm trọng tài cho toàn cuộc và dĩ nhiên thành một nhân vật đầu não trong quần hào. Thẩm Mộc Phong lườm lườm ngó ngó Tiêu Lĩnh Vu bằng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dan-chi-than-cong/2452468/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.