Bách Lý Băng ngừng lại một chút rồi tiếp :
- Tiểu muội tuy nếm mùi cực khổ, nhưng mình bôn tẩu giang hồ, muốn làm gì thì làm kể ra cũng thú.
Tiêu Lĩnh Vu bụng bảo dạ :
- Cô tưởng lầm mình đến đây để tìm cô nên trong lòng cô mới khoan khoái, ta không nên nói rõ nội tình.
Trong lòng xoay chuyển ý nghĩ, ngoài miệng chàng hỏi :
- Cô nương đến đây làm chi?
Bách Lý Băng cười đáp :
- Tiểu muội nghe người ta nói trên đỉnh núi Nhân Duyên có miếu Nhân Duyên, những ai muốn hỏi nhân duyên, đại sự tìm đến đều sẽ được như nguyện. Quả nhiên tiểu muội tới đây lại gặp Tiêu huynh.
Cô biết mình nói lộ liễu quá, bất giác đỏ mặt lên cúi đầu xuống. Tiêu Lĩnh Vu run lên nghĩ thầm :
- Một câu an ủi của ta đủ khiến cho cô vui tươi, lời nói lạnh lùng làm cô khóc. Mối tình cô đối với ta thực là tha thiết. Biết làm thế nào bây giờ?
Mối ưu phiền nổi lên trong dạ. Chàng trầm ngâm không nói nữa.
Bách Lý Băng từ từ ngồi xuống giường rót chung trà thơm đưa cho chàng, dịu dàng nói :
- Trước khi tiểu muội chưa gặp Tiêu huynh, trong lòng vẫn tưởng khi nào thấy mặt hai người sẽ vui vẻ vô cùng. Hỡi ơi! Không ngờ vừa gặp Tiêu huynh đã buồn bực, quên cả mời uống trà.
Cô vừa nói vừa bưng chung trà đưa lại. Câu nói của cô thành thật chất phác, chứ không phải khách sáo khiến người nghe phải động tâm. Tiêu Lĩnh Vu tưởng chừng như bị đánh một đòn khá nặng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dan-chi-than-cong/21942/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.