Edit + Beta: Đào ?
______
Mắc cỡ muốn chết.
Mục Tuấn Sâm nhét giấy vào tay tôi, tôi cầm lấy lau nước mắt, nói cảm ơn.
"Không cần cảm ơn." Mục Tuấn Sâm nói. "Chạm vào tay em, tôi vui lắm."
Tôi ngay tức khắc ngừng khóc, trừng mắt nhìn hắn.
Mục Tuấn Sâm mỉm cười, trên khuôn mặt đẹp trai tỏa nắng lộ ra vẻ hiền lành cảm thông, hắn nghiêm túc nói: "Sờ đầu em được không?"
Tôi: "Không được."
Vẻ mặt của Mục Tuấn Sâm tỏ ra thất vọng, tôi tưởng như vậy là xong rồi, không ngờ rằng hắn đột nhiên đánh bất ngờ cực kỳ nhanh chóng vươn tay sờ nhẹ lên đầu tôi, giống như là một cử chỉ dỗ dành.
"Càng muốn sờ đấy!" Hắn vênh váo nói, khóe miếng nhếch lên, đôi mắt sáng ngời tràn đầy ý cười.
Cái loại vui sướng tưng tửng này trên người hắn lây hẳn sang tôi, tôi cũng không nhịn được nở nụ cười, trong miệng nhét đầy cơm, vui vẻ thỏa mãn nhai.
Mục Tuấn Sâm lúc không biến thái hắn thật sự tốt nhỉ, rất ấm áp, giá mà là anh trai tôi thì tốt rồi.
Mới vừa tưởng tượng như vậy xong, Mục Tuân Sâm lấy từ trong balo mình ra một cái hộp bẹt hình chữ nhật có phủ lông rất đẹp: "Tôi mua cho em một món quà."
Mặt hắn đỏ ửng.
Thằng cha Mục Tuấn Sâm này còn có kiểu xấu hổ cợt nhả như vậy, dám chắc chả phải thứ đồ gì đứng đắn.
"Tôi không cần." Tôi lùa cơm vào miệng, nhai đi nhai lại, nhai tới nhai lui.
"Em Sáu à..." Hắn vô cùng ấm ức. "Em cứ làm anh đây buồn lòng thôi."
Vậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dan-anh-tha-mang-xin-dung-keo-vay-em/246066/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.