“Lời nói trần tục, sự im lặng thiêng liêng, nhưng cũng tàn bạo và chết chóc: vì thế chúng ta phải học cả hai” -Thomas Carlyle- ************* …trong giấc mơ màu xanh thẳm…màu xanh mơn mởn của lá non… ..một cô bé và một cậu bé cùng nắm tay nhau vẽ lên bức tranh đầy màu sắc….cầu vồng lấp lánh bảy sắc màu như mỉm cười với cả hai…. ..là bình yên..hay bão tố đang chờ đợi sau bức tranh ấy…? …………… “Mày chết đi thằng ranh con !! Tốt nhất mày biến mất đi..biến mất hết đi !!!..” “Sao mày không khóc lóc van xin tao hả ??? Cứng đầu y hệt bố mày, cái tính trăng hoa của lão chắc mày cũng thừa hưởng chút ít đấy!!..” “….” “Hộc..hộc…” Giật mình tỉnh dậy giữa đêm khuya, Khánh Vĩ thở dồn dập, mồ hôi ướt đẫm trên gương mặt hắn. Cơn ác mộng ngày xưa lại trở về gần đây, còn thường xuyên hơn lúc trước khiến hắn không tài nào chợp mắt được. Liếc nhìn chiếc đồng hồ đầu giường,đã 2.30, trời cũng sắp sáng rồi. Quay qua nhìn bên cạnh, người phụ nữ nằm cạnh vẫn nhắm mắt ngủ say, hơi thở đều đều khiến hắn biết hành động của mình không đánh thức bà ta dậy. Đôi lông mày hơi cau lại, bà ta khẽ xoay mình sang bên kia…hắn cũng nhẹ nhàng bỏ chăn ra đi ra ngoài hành lang cửa sổ vẫn đang mở toang. Chiếc rèm trắng tinh bay nhẹ, gió đêm thổi lướt qua mặt hắn nhưng vẫn chưa làm dịu lài nỗi lo sợ sâu kín trong thâm tâm hắn…Tại sao hắn lại có cảm giác kế hoạch của hắn sẽ vượt xa cả dự định của hắn chứ?..Ở gần người đàn bà là con gái nhân tình của bố hắn, buộc hắn phải thuận theo lối sống của bà ta: ban ngày hắn có thể ở nhà của mình nếu muốn,còn không buổi tối bắt buộc hắn phải ở nhà bà ta. Bà ta cứ nghĩ hắn sẽ ngoan ngoãn làm con rối trong tay bà ta,để bà ta tùy ý điều khiển ư ? Không. Hắn đâu có ngu như thế. Mọi sự đã nằm trong tay hắn, hắn cũng có kế hoạch riêng của mình chứ ? Thủ đoàn tàn nhẫn đến mấy,nhưng hắn lại không có cảm giác gì hết. Phải, con người trước kia của hắn đã chết, giờ đây đã biến thành kẻ tham lam không thể cứu rỗi được nữa rồi. …Thiên Nhi….tại sao con người hắn thay đổi nhưng sâu thẳm trong tâm hồn hắn, cái tình cảm trong sáng dành cho cô ấy vẫn vẹn nguyên đến thế ? Hắn muốn phủ nhận, nhưng càng phủ nhận thì hắn lại càng không thể chối bỏ được sự thật ấy…Có lẽ ngoài cô gái ấy ra, đến chết hắn cũng sẽ không thể yêu thật lòng bất kì một ai khác.. Nhâm nhi chút rượu brandy chát chát trong miệng, hắn ngửa đầu lên thành ghế, nhìn lên trần nhà, chợt nhớ lại chuyện hôm qua.”Hoàng Vũ và Mạnh Quân đều để ý đến Thiên Nhi, vậy…để đánh bại được cả hai người đó chỉ cần lợi dụng điểm yếu của cả hai . Nhưng điểm yếu đó lại chính là người con gái hắn đã bỏ rơi…Thật trớ trêu làm sao!” Với tình hình hiện giờ hắn biết phải làm sao để đối diện với Thiên Nhi?..Hơn thế, lại còn bà ta..” Quay ra nhìn người phụ nữ đó nằm trên giường, đôi mắt hắn tối lại..Bà ta có tay chân ở khắp mọi nơi, phải làm sao để bà ta không làm hại đến Thiên Nhi, lại còn có thể đường hoàng xuất hiện mà không khiến bà ta bắt bẻ được… Đôi mắt nâu trầm trầm một màu tối đen, cái nhìn xuyên không qua màn đêm vô định… ………… Đứng sững lại trước bàn học mình. Nó-đã hiểu nguyên nhân tại sao trên bàn nó có rất nhiều rác, cộng thêm những dòng chữ viết nguệch ngoạc “Đồ xấu xí” hay” Mau cút đi, đừng đến gần anh Quân nữa!”. Tất cả…tất cả chỉ vì anh ta! Chỉ vì quen biết với anh mà tình hình bây giờ của nó thật thảm hại.Đây cũng là một trong số những nguyên nhân vì sao nó ghét trai đẹp, và cũng là minh chứng cho hành động hâm mộ quá mức của đám con gái đó. “Để tôi giúp bà nhé?” Vỗ nhẹ lên vai nó, nhỏ Linh xắn tay áo mỉm cười nhìn nó, đúng là trong những tình huống thế này, có bạn thân thật tốt. Vẫn có người quan tâm đến nó thế này, ít nhất lúc này nó không cảm thấy lo lắng gì hết. “Ừ,cám ơn bà” “..Mà lại do đám fan của anh Quân đây hả? Bọn họ quá đáng vậy, người ta quen biết ai thì kệ người ta chứ ? Làm cả những trò thế này…” Vừa nói, nhỏ nhăn nhó nhấc mấy túi rác bẩn ra khỏi bàn nó, vẫn làu bàu. Nó chỉ thở dài, những chuyện thế này vẫn chỉ là đòn cảnh cáo cho nó mà thôi, nó biết tụi con gái fan gì đó sẽ còn làm những chuyện tệ hơn thế này nhiều. Nghĩ đến Mạnh Quân, nó có phần tức giận hơn chuyện này. Nó muốn nhìn thấy anh chàng “Nobita” nó biết hồi trước, chứ không phải như bây giờ. Rốt cuộc anh ta thay đổi đến vậy là vì cái gì?..Chưa kể lần đó, anh ta còn đánh nó ngất đi..nghĩ đến đó mà cả đầu nó như muốn bốc khói. Dẹp,dẹp hết!! Nó cóc quan tâm anh ta là hot boy hay hot beo gì, nó chỉ muốn cuộc sống của nó quay trở về như trước thôi! Nó đã thành khẩn đến vậy rồi, ông trời còn chưa chịu chấp nhận lòng thành tâm ước nguyện của nó sao?!? …………… Bước xuống cầu thang, nó mải suy nghĩ vẩn vơ…Không hiểu sao cả ngày hôm nay nó có dự cảm không lành hơn bao giờ hết, mà có nghĩ mãi thì nó cũng chẳng đoán ra được chuyện gì. Quả nhiên, linh cảm của nó đã đúng. Chỉ vài giây thoáng qua nó chợt hẫng chân, cảm nhận thấy bàn tay ai đó đẩy nó từ phía sau khiến nó đổ nhào từ trên cầu thang xuống… Lúc ấy nó đã nghĩ mình chết chắc…nhưng may mắn thay, có ai đó đã kịp đỡ nó. Chỉ đến khi tiếp đất, cả thân hình nó nằm đè lên người ai đó, mới khiến nó loạng choạng bật dậy, đôi mắt nhắm chặt mở to nhìn người đang nằm dưới đất gương mặt nhăn nhó vì đau đớn , đôi tay vẫn ôm lấy để đỡ cho nó. Người khiến nó ra cơ sự này đây mà! Nguyễn Mạnh Quân!! “Cậu…sao cậu lại ở đây?” “Tôi..tình cờ đi ngang qua..thấy cậu sắp ngã nên mới giúp cậu..” “Giúp tôi ?? Tôi đâu có nhờ cậu giúp ?!? Cậu có biết vì cậu mà ngày hôm nay tôi đã phải chịu những chuyện gì không? Làm ơn, cậu đừng đến gần tôi nữa, có được không?!? Tôi chỉ xin cậu làm việc đơn giản này thôi đấy!” Cơn giận làm mờ lí trí, từng lời nó nói ra là trong cơn tức giận bộc phát từ sáng đến giờ. Nó nào để ý cơn đau nhức trên người Mạnh Quân vừa đỡ cho nó kia chứ?..Nhanh như cắt, nó lao nhanh ra ngoài cổng trường, để lại cậu ta cố gượng dậy nhưng vẫn dõi theo nó bằng ánh mắt chứa đầy những xúc cảm hỗn loạn. “Thiên Nhi…tại sao…em vẫn không hề để ý đến tôi kia chứ?..Tôi đã thay đổi, đã thành một người mạnh mẽ hơn trước..Rốt cuộc, tôi đã sai ở đâu sao ?!?” ………… Bước đi thật nhanh, trong đầu nó vẫn còn hậm hực. Nó chỉ xin lấy hai chữ “bình yên” trong suốt quãng đời sinh viên còn lại của nó thôi mà khó đến thế ư?… “Hoàng Vũ, anh từng nói với tôi mỗi người xuất hiện trong cuộc đời tôi đều có ý nghĩa tiềm ẩn, nhưng cả anh và Quân từ ngày xuất hiện trong cuộc đời tôi thì tôi chỉ thấy toàn là xui xẻo! Đúng là bực mình mà!” Cái đầu nó chi phối hết rồi, chứ đâu còn là đôi chân nữa ? Thế là không để ý nó đâm sầm vào người đứng chắn trước mặt nó….đập vào mũi nó đau điếng. Vừa nhắc đến Tào Tháo thì Tào Tháo xuất hiện! “Đang nghĩ gì mà không để ý đến tôi sao?” Cái nhìn dịu dàng của anh ta nhưng lại khiến nó hơi hơi…mềm lòng, cơn cáu giận cũng như giảm đi một tẹo. Thực tình, nó rất muốn giải tỏa cơn tức giận của nó trước mặt hắn, nhưng khi đối mặt thì lại chẳng thể nào làm được. Nghĩ vậy nhưng ngoài mặt , nó vẫn tỏ ra vẻ mặt lạnh lùng: “Nghĩ gì thì kệ tôi, ảnh hưởng đến anh à?” “Tại nhìn sắc mặt em không tôi nên tôi hỏi vậy thôi…Có muốn đi ăn ở đâu không, tôi dẫn em đi giải tỏa stress vậy. Dù sao cả hai chúng ta không có ca làm hôm nay, phải không?” Độ ngang bướng của anh ta đúng là không thể đo được! Không chần chừ, hắn ngỗ ngược nắm lấy tay nó như một thói quen, vừa đi vừa huýt sáo vui vẻ….Cái mặt cậu ta không hiểu sao lại khiến nó không thể nào ghét được, với tâm trạng bây giờ nó cũn chẳng muốn gây hấn với ai nên..cho qua lần này thôi…. Đột nhiên từ xa, một chiếc xe đen từ từ chạy theo nó và cậu ta, rồi đột ngột sang đường áp sát lề đường cả hai đang đi , đã thu hút sự chú ý của người đang đi.Chiếc xe đen bóng sang trọng,có thể nhận thấy chủ nhân của nó ắt hẳn cũng không phải là người tầm thường.Cửa kính xe từ từ hạ xuống…. Cái khoảnh khắc nó chạm mặt người ngồi trong xe khiến nó như đứng tim, y hệt như khoảng thời gian đen tối ấy quay lại…. Gương mặt bà ta..nó không thể nào nhìn nhầm được… Vì bà ta mà Khánh Vĩ đã nhẫn tâm, lạnh lùng bỏ rơi nó để chạy theo người đàn bà quyền thế ấy. Triệu Khắc Dung! Gương mặt trát phấn hơi dày , mái tóc được búi gọn gàng đội chiếc mũ có tấm voan lưới ngắn, mỏng che mặt cùng đôi môi tô son đỏ đậm khẽ nhếch lên, bà ta cất giọng nói từ tốn nhưng có phần quyền uy chăm chú nhìn nó: “Cô bé là Lưu Thiên Nhi ? Giờ cô bé có rảnh không ? Không phiền nếu cô đi cùng tôi một lúc được chứ?Tôi có chuyện muốn nói với cô.” Mùi nước hoa hơi nồng nặc tỏa ra từ trong xe,tại sao..nó lại cảm thấy hơi choáng váng thế này? Đứng bên cạnh nhưng Hoàng Vũ cũng nhận ra bà ta, người mà Khánh Vĩ đã ôm hôn trước của khách sạn mà hắn bắt gặp..Quay sang nhìn nó, gương mặt nó trắng bệch , hắn đỡ lấy nó khi thấy chân nó run run như sắp đứng không vững đến nơi. “Thiên Nhi, em có sao không ?Hay để tôi đi cùng….” “Không..không phải chuyện của cậu..Để tôi đi được rồi, cậu cứ về trước đi..” “Nhưng…” Hắn nhận ra Thiên Nhi nào có để ý lời hắn nói ,mà chỉ cau mày nhìn chăm chăm vào người đàn bà đó. Sự xuất hiện của bà ta lúc này đã vô tình khơi gợi những mảng tối trong lòng nó,như thể khiến nó không làm chủ được bản thân. Tại sao ư? Việc bà ta và Khánh Vĩ đã làm không phải là nguyên do khiến cho nó ra thế này hay sao?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]