“Tại sao ngươi lại phải phục thù! Vì mục đích nào mà ngươi theo đuổi nó? Ngươi nghĩ rằng ngươi có thể làm tổn thương kẻ thù ư? Hãy biết rằng người phải chịu nỗi đau đớn lớn nhất của sự phục thù là chính bản thân ngươi.” – Akhenaton **************** “Nhi, giờ bà định qua chỗ làm à? Còn buổi hẹn đi mua sắm với tôi chiều nay thì sao?” Thu dọn sách vở,nó bắt gặp vẻ mặt phụng phịu giận dỗi của Linh. “Ừ,xin lỗi bà. Có lẽ vụ mua sắm ấy phải dời sang hôm khác rồi. Tại anh chủ quán bảo tôi đến thử việc ngay chiều nay,nên tí tôi thay đồ rồi đi luôn.” Đoạn nhỏ nhìn quanh xem có ai chú ý không liền khẽ nói nhỏ vào tai nó: “Này,sao bà cắt tóc rồi mà vẫn phải đội tóc giả làm gì nữa?” “Bà quên trường mình cấm đi làm thêm ở những chỗ như thế sao? Làm thế này thì tôi mới không bị phát hiện, bà hiểu chưa?” Mãi một lúc lâu mới hiểu ra vấn đề. Đúng là…. “Hì hì. Nhưng bà thích nhở,vào đấy gặp được biết bao nhiêu anh giai đẹp…Anw,tôi cũng muốn đi cùng bà lắm đó!..Nhưng đó là chỗ nào thế? Bà chả chịu nói cho tôi biết gì cả!” Cái mặt con bé nhìn còn phấn khích hơn lúc nó đi mua sắm , không hổ cái sở thích của nhỏ lại trái ngược với quan niệm trong đầu nó, cũng như mức độ yêu thích giai đẹp của Linh tỉ lệ nghịch với nó. “Để khi nào tôi vào làm chính thức ở đó , tôi sẽ dẫn bà đến,chịu chưa ? Nhưng bà cũng đừng quên mục đích của tôi khi làm ở đó,chứ không phải tôi đến đó để làm chơi đâu.” Linh thở dài nhìn nó , khẽ lắc đầu: “Tôi vẫn thấy không yên tâm cho bà thế nào ấy…Mà này,tôi hỏi thật nhé : liệu..trả thù xong rồi bà có thực sự vui vì điều đó không?” Câu hỏi của Linh khiến nó khựng lại một thoáng. Bản thân nó chưa từng nghĩ qua về điều này,trong thâm tâm có điều gì đó vẫn khiến nó lưỡng lự,phân vân. ..Vui không ư? Hạnh phúc ? So với những thứ mà Vĩ cho nó thì nó nào dám nghĩ đến những điều xa xỉ ấy. Lòng hận thù đã dập tắt hết những thứ đó rồi. Giờ nó chỉ quan tâm đến kế hoạch của nó thôi. Không chút chần chừ,nó chỉ cười khẽ: “Tôi không quan tâm,vì giờ tôi đâu có xứng với cái điều bà vừa nói đâu…Vậy thôi, tôi đi trước nhé.” Nói xong, nó quay bước đi thẳng để lại Linh ngẩn ngơ nhìn theo bóng nó… Từng làn gió lướt qua mặt nó mát rượi…Con đường nó chọn nó cũng biết sẽ chẳng còn cách nào khác để quay đầu lại. Liều lĩnh,mạo hiểm và rủi ro…là điều không tránh khỏi. Thế nhưng,nó cũng đã chuẩn bị trước về mặt tâm lý và sẵn sàng cho những bất trắc có thể xảy ra cho nó rồi. Có lý gì mà đến giờ nó còn đắn đo, chần chừ gì nữa?.. ….. Hạnh phúc? Liệu một ngày nào nó có được điều ấy không?..Khi mà đôi tay nó đã bắt đầu nhúng chàm , xé tan những thứ mà nó của ngày trước luôn cho là quy tắc bất di bất dịch… …… “Welcome to Heaven 4 Ladies” Nó đứng trước quán , ngước nhìn lên tấm biển màu hồng nhấp nháy mà nó đã nhìn nhiều lần nhưng chưa từng bước vào. Lần này, nó lại đứng ở đây. Một lần nữa. Nhưng dưới danh phận khác, một con người hoàn toàn khác. …. Nó hít một hơi thật sâu lấy hết dũng khí. Cho dù bây giờ nó xuất hiện dưới hình dạng một đứa con trai thì liệu Khánh Vĩ có nhận ra nó không? Nhìn bộ quầo áo rộng thùng thình trên người , xem ra nó đã phải hi sinh khá nhiều thứ. Không chỉ mái tóc , nó cũng bắt đầu đầu tư thêm quần áo con trai , dù phần nhiều trong đó là nó mượn từ Linh-toàn quần áo Linh xin anh mình , quần áo chật nên anh nhỏ không mặc được nữa. Nó lắc lắc đầu, tự trấn an bản thân khỏi những suy nghĩ vẩn vơ rồi đẩy cửa bước vào. “Xin chào quý khách , chào mừng quý khách đến với Heaven 4 Ladies! Quý khách có yêu cầu gì không ạ?” Cảnh tượng trước mắt nó khiến nó vô cùng kinh ngạc. Nhất loạt là hai hàng nam phục vụ trong bộ âu phục đứng dọc hai bên lối đi trải thảm đỏ. Gương mặt tên nào cũng lấp lánh, mỉm cười lịch sự, không biết có phải nó nhìn nhầm không mà một bầu không khí màu hồng có hình những bông hoa hồng cứ bay phất phơ trước mắt nó . Tệ hơn, toàn là trai đẹp mà nó lại ghét, cực kì ghét !..Có cảm giác toàn bộ da gà của nó đang nổi mẩn hết lên thì phải. Nó…sắp phải làm việc trong môi trường thế này ư ??..Thực tế có phũ phàng hơn so với những gì nó đã và đang nghĩ. Trong khi đầu óc nó vẫn còn quay mòng mòng vì những gì nó vừa chứng kiến, anh quản lý không biết từ đâu đã xuất hiên trước mặt nó, niềm nở: “Ồ, em đến rồi đó à? Đến sớm hơn so với anh nghĩ, em mau vào đây!” Lững thững theo sau anh quản lý , nó nhìn quanh khắp quán. Không hổ là club phục vụ cho những khách sang trọng, dưới ánh đèn nhấp nháy màu sắc, những bộ bàn ghế bằng kính đen dày cũng phản chiếu chút ánh sáng với đệm lót ngồi màu đỏ đun bằng nhung dành riêng cho các khách nữ. Không khí có vẻ rất ồn ã , náo nhiệt khi bàn nào cũng có ít nhất một anh phục vụ ngồi cạnh khách nữ , phục vụ , trò chuyện với họ. Cũng có một vài cô táo bạo định “tấn công” phục vụ với những bộ trang phục hở hang , thiếu vải khiến nó có phần lúng túng , mặt hơi đỏ ửng rồi nhanh chóng quay đi. Xem ra nó cần phải xem xét lại độ tự tin của nó khi muốn chinh phục công việc này , dù chỉ là hai buổi làm thử nhưng rơi vào trường hợp như thế ngay đến cả nó cũng phát ngượng huống chi là con trai. Thu hút sự chú ý của nó là ở một góc nhỏ bên trái là một quầy bar nhỏ với một anh bartender đang xóc xóc cốc pha chế đầy điêu luyện , quây xung quanh anh ta là những người phụ nữ ăn mặc sang trọng một phần để thưởng thức đồ uống , phần là để nói chuyện, tán tỉnh anh chàng này . Nhìn thấy nó đi qua anh chàng đó cũng mỉm cười gật đầu chào, mái tóc đen dài được búi cao đằng sau không làm mất đi sức quyến rũ từ vẻ điển trai của anh ta. Nhưng với một con bé ghét trai đẹp như nó thì điều ấy chỉ như xát muối vào vết thương của nó , phản tác dụng mà thôi. Nó chỉ gật đầu cho có lệ rồi bước thật nhanh theo chân anh quản lý, mím môi lại nhưng trên trán đã lấm tấm mồ hôi. Không biết nó sẽ phải chịu đựng sao đây?!?…. Bước đến phòng thay đồ, liếc ngang liếc dọc để chắc chắn không có ai , anh ta mới quay ra nói nhỏ với nó: “Em vào thay đồ đi , nhớ tuyệt đối không được để ai phát hiện ra đấy, nhớ chưa?Nếu em để ai phát hiện ra thì không phải mình em mà cả anh cũng chết chắc đấy!” “Em biết rồi mà, anh không cần nhắc đi nhắc lại như thế đâu.Hay…anh lại muốn…..” Câu nói cụt lùn nhưng anh quản lý biết nó nói đến cái gì khi thấy nụ cười ác ma trên mặt nó, khẽ nuốt nước bọt. Thật là đau đầu! “Rốt cuộc..anh..anh là chủ hay em là chủ đây ?!?” Vò vò mái tóc , anh chàng mất hết cả kiên nhẫn, quyết định lên mặt một lần . Một con bé thế này mà anh cũng không đối phó lại được thì thật mất mặt! “Tuỳ vào thái độ của anh thôi. Nhưng nếu anh muốn thì….” Hai bàn tay nó xoa xoa vào nhau, nắn bóp như muốn đánh nhau đến nơi. Nụ cười nửa miệng của nó làm anh chàng biết mình đã đụng nhầm đối thủ. Chưa kịp để nó nói gì , anh ta liền đẩy nó vào phòng thay đồ ngay tắp lự, mặt mũi nhăn như khỉ: “Anh…anh biết rồi. Anh..anh không ý kiến nữa là được chứ gì ?!? Mau thay đồ nhanh lên ra còn nhiều việc chờ em lắm đấy!” “Này,anh không sao đấy chứ? Em thấy sắc mặt anh không được tốt lắm. Có cần em…” “Không..anh không sao..anh vẫn khoẻ…Anh ra trước đây nhé!” Nói xong anh chàng chạy tót ra ngoài khi nó chưa kịp hiểu chuyện gì . Anh ta vừa chạy vừa khóc thầm trong lòng về cái số xui xẻo của anh ta hình như vẫn chưa dứt thì phải , khi đâu lại nhận ngay cái con bé vừa thô bạo , vừa nguy hiểm đến thế chứ ??..Chỉ hại anh ta hiền lành quá , lại để đứa con gái bắt nạt không thương tiếc thế này , thật là không đáng mặt nam nhi đây… Còn nó ngó đầu ra ngoài đang cố hiểu tình hình bên ngoài là như nào. Vừa nãy nó chỉ có ý định bóp tay cho anh ta để nịnh nọt thôi mà , không phải anh ta nghĩ nó định…..Ha , không ngờ chả làm gì mà cũng có hiệu quả ghê ấy nhỉ , nó bật cười…. …….. Trong bộ âu phục nam màu đen , không biết anh quản lý kiếm đâu ra bộ vừa vặn luôn với người nó mới hay. Nhìn mình trong gương , nó tự nhủ , cũng có tí ra dáng con trai đấy chứ ? Tuy có hơi nhỏ con nhưng nó nghĩ như vậy chắc cũng không bị lộ , vì nó đã mất công cuộn thêm cả băng trắng bên trong để tránh lộ ra việc nó là con gái. Vừa nhìn thấy bóng nó bước ra , không hiểu sao anh quản lý cứ há hốc miệng nhìn nó , quá đỗi kinh ngạc . Anh ta không nói không rằng tiến lại gần , cứ xoay người nó , xoay đi xoay lại , hết nhìn từ trên xuống dưới rồi lại nhìn từ dưới lên trên , không ngừng lẩm bẩm trầm trồ khen ngợi nó những cái gì mà nó cũng chẳng nghe được rõ vì cứ bị anh ta xoay như chong chóng. Còn nó , cả người nó đông cứng như tảng băng , không hiểu anh ta định làm cái trò biến thái gì liền gạt phăng tay anh ta ra và nói : “Này! Anh định làm cái trò gì thế ?!? Đừng có sàm sỡ người khác , nên nhớ tôi vẫn là con gái đấy!” “..Sàm sỡ ? Em đang nói cái gì thế ?..Anh đang ngạc nhiên vì quá trình biến đổi của em đấy.” “Biến đổi ? Cái gì thế ?”.Nó nghĩ thầm , không ngừng nhìn anh ta chòng chọc. “Không ngờ bộ này lại hợp với em đến thế , mà giờ nhìn em mới giống con trai thực sự luôn rồi . Xem chừng , có vẻ anh đã hơi đánh giá thấp em thì phải…” “…” Giờ anh ta mới phát hiện ra sao ? Thật buồn cười. Trong khi nó đang mải suy nghĩ mông lung thì đã bị kéo đến nơi mà các nam phục vụ đang tụ tập lại theo lời của anh ta. “Bình tĩnh , bình tĩnh…mày phải thật bình tĩnh Thiên Nhi…” . Nó cố gắng bình tĩnh kiềm chế nhắc nhở bản thân vì trước mắt nó toàn bộ là các nam phục vụ có ngoại hình cuốn hút . Nếu nghĩ nó bị thu hút bở họ thì nhầm rồi nhé , thực là nó đang cảm thấy khó chịu thì đúng hơn , vì chưa quen với việc một đám con trai thế này bao quanh và nhìn nó như thế. “Mọi người chú ý , hôm nay tôi gọi mọi người đến đây để đón tiếp một người mới đến. Tuy chưa là thành viên chính thức , chỉ làm thử hai buổi ở đây trước nhưng mọi người cũng nên hợp tác và giúp đỡ cô…à nhầm , cậu bạn này đi nhé !Em mau giới thiệu với mọi người đi”.Huých vào sườn nó một cái , anh chàng nháy mắt ra hiệu, nhìn nó chờ đợi. “Tôi tên là Lưu Thiên Nhân , năm nay 19 tuổi , hiện đang làm nghề tự do. Sau này có gì mong mọi người giúp đỡ.” Nhìn khắp một lượt nam phục vụ đang nhìn nó có vẻ ngạc nhiên , ch ả lẽ…nó dễ bị lộ đến thế sao ? Trong đó nó có thể dễ dàng nhìn thấy năm người nổi bật nhất , sức hút tỏa ra từ năm người đó ở một mức độ khác hẳn với những người còn lại. Ánh mắt nó lướt qua như tìm kiếm gì đó , đột nhiên dừng lại trước một người đang nhìn nó bằng vẻ mặt nghi hoặc pha lẫn chút ngạc nhiên. …… Những sợi tóc cam hơi quăn rủ xuống trước trán , đôi mắt nâu vẫn thu hút như thế , trong một thoáng nó lại thấy tim mình đập mạnh liên hồi… Là hắn , Khánh Vĩ! Làm sao nó quên được chứ ?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]