Chương trước
Chương sau
Đúng là cầm thú, dù sao Lâm Dật Văn vẫn còn là trẻ vị thành viên, huống chi dì Trần là mình còn chưa ra tay mà cái Miss Trần kia lại định chiếm trước cả mình hả? Không tính đến chuyện cô ta đã hành động còn không thành công, nhưng sao còn bị người ta tố cáo nữa chứ, đúng là xấu mặt người họ Trần.
Hứ, mình lại đang nghĩ linh tinh cái gì vậy?
"Dì nói đúng lắm," Chủ nhiệm lớp Lâm Dật Văn hùa theo, "Miss Trần đã hối lỗi và nói xin lỗi, cô ấy đồng ý bồi thường tổn thất về tinh thần cho Lâm Dật Văn chỉ mong mọi người không tố cáo chuyện này với hiệu trưởng, cô ấy còn trẻ, nếu để hiệu trưởng biết được chắc chắn sau này sẽ không có nơi nào nhận cô ấy đi dạy nữa."
Mình vẫn cho rằng chì có thầy giáo mới làm cái chuyện xấu xa này, không ngờ thời buổi bây giờ cô giáo cũng biến chất.
Về vấn đề này thì mình nghĩ mình không có quyền phát ngôn, thứ nhất mình không phải là người bị hại Lâm Dật Văn, thứ hai mình cũng không phải người giám hộ của Lâm Dật Văn hay ai cả, nên mình không có quyền quyết định chuyện này.
"Về chuyện này thì người bị hại là Lâm Dật Văn, cho nên tôi nghĩ chúng ta nên tôn trọng quyết định của cháu." Mình vẫn còn đủ tỉnh táo, không tùy tiện can thiệp vào chuyện của người khác.
"Quyết định của em là đồng ý. . . . . ." Lâm Dật Văn giờ mới chịu lên tiếng, nhưng chậm rãi tuyên án Miss Trần, tâm địa thật xấu xa.
"Em thật sự quyết định cứ vậy bỏ qua cho Miss Trần à?"
Bởi vì cả thể xác lẫn tâm hộ Lâm Dật Văn bị ám ảnh bởi bóng ma dụ ~ gian nên sau khi giải quyết vấn đề Miss Trần thì chủ nhiệm lớp Lâm Dật Văn đã cho cậu ta một đặc quyền là ra về cùng với bà dì của mình để hồi phục tinh thần.
"Thật ra thì đây không phải lần đầu cô ấy dụ dỗ cháu, trước kia cũng từng dụ nhiều lần rồi, chỉ là hôm nay tâm trạng cháu không tốt, hơn nữa cháu từng nói không thích mùi nước hoa rồi nhưng cô ấy không chịu nghe lời, rõ ràng là muốn khiêu khích tính nhẫn nại của cháu mà." Lời nói của Lâm Dật Văn đúng là khiến người khác kinh ngạc.
"Có cái gì mà phải kinh ngạc chứ, rất nhiều giáo viên nữ trường này đều qua tay cháu rồi, chẳng qua là cháu thích chủ động không thích bị ép."
"Thằng nhóc này, đừng quên mình còn là trẻ vị thành niên nha!" Bọn trẻ bây giờ sống quá thoáng rồi.
"Nếu như không biết tuổi của cháu thì dì cũng sẽ cho rằng cháu là đứa trẻ mười lăm tuổi không? Cơ thể cháu phát triển rất tốt, nên không hề thua kém gì một người đàn ông trưởng thành đâu, hơn nữa cháu còn rất tự tin về một số chỗ trên cơ thể nha."
Quả thật, nếu trước đây chị Lolo không nói cho mình biết con trai chị mười lăm tuổi thì e rằng lúc gặp Lâm Dật Văn mình sẽ nghĩ cậu ta là sinh viên đại học. Chẳng lẽ ăn đầy đủ dinh dưỡng quá nên dậy thì sớm sao?
"Cháu nói đã cùng với rất nhiều giáo viên nữ trong trường này. . . . . . chẳng lẽ có cả cô giáo chủ nhiệm cháu sao. . . . . ." Chắc cũng không bỏ qua chứ? Chậc chậc chậc, rốt cuộc ai mới là cầm thú đây?
"Cô ấy? Đừng có nói đùa, cháu không có hứng thú với cô ấy đâu. Phụ nữ khi có tuổi rồi da sẽ nhão, khi cạm vào sẽ không có cảm giác gì. Cháu cũng rất kén chọn đấy chứ?" Thằng bé mới mười lăm tuổi này lại kiêu căng rồi, "Không phải phụ nữ nào đứng trước mặt rồi mở hai chân ra cũng có thể nhúng chàm cháu được đâu."
". . . . . . Nè, cách xa một chút!"
"Đừng có lo, dì là dì của cháu nha, cháu không có thích ra tay với dì, cháu chỉ thích chị gái thôi."
"Cút sang một bên, ai là dì của ngươi hả!"
"Đừng có hẹp hòi như vậy chứ, cùng lắm sau này cháu gọi dì là chị Quả Quả là được chứ gì." Lâm Dật Văn cười hì hì rồi khoác tay lên vai mình,"Chẳng mấy khi có cơ hội hay là trước giờ tan học chúng ta đi uống trà sữa đi," cậu ta còn cố tình liếc mắt nhìn mình một cái, "Em nghĩ chị Quả Quả nên uống trà sữa đu đủ đi, ha ha ha. . . . . ."
Thằng nhóc đáng ghét này, dám chê vòng một cup B của mình.
"Chuyện hôm nay chị có thể không nói cho Lolo biết được không?" Mẹ con bọn họ tình cảm thắm thiết, và Lolo chỉ hơn Lâm Dật Văn có hơn chục tuổi thôi nên cậu ta không gọi Lolo là mẹ mà gọi thẳng tên, "Em ở bên ngoài có thế nào cũng là chuyện riêng của em, nhưng trước mặt Lolo em vốn rất ngoan ngoãn, chị Quả Quả hiểu ý em chứ?"
Đây là suy nghĩ của rất nhiều người con, bất kể cuộc sống riêng của mình có bê tha xấu xa đến thế nào nhưng vẫn hi vọng trong mắt cha mẹ mình là một đứa con ngoan ngoãn nhất để cha mẹ không phải lo lắng. Dù sao vẫn có thể thông cảm được, vì trước kia mình vẫn thường xuyên giả vờ thục nữ trước mặt bố mẹ. Thật ra thì chị Lolo cũng không phải không biết chuyện của Lâm Dật Văn, ít nhất cũng biết có vài chỗ của cậu ta không hề bé nhỏ chút nào.
"Nếu như cậu mời tôi uống trà sữa đu đủ và đu đủ trộn thì tôi sẽ xem xét lại lời đề nghị của cậu." Mình cũng phải có được hưởng lợi nha.
"Không thành vấn đề, đừng nói là trà sữa đu đủ hay đu đủ trộn, chị Quả Quả có muốn một xe đu đủ cũng không có vấn đề gì! Nhưng mà, thật ra thì chị Quả Quả muốn em lấy thân báo đáp chứ gì?"
Thằng bé đáng ghét này, dám dùng chiêu mĩ nam kế! Hừ! Nếu như mình bị thằng bé mới mười lăm tuổi này làm cho đỏ mặt thì thật đáng xấu hổ!
"Tránh ra, chị chỉ có hứng thú với đàn ông trưởng thành thôi. Nhưng mà em có thể trả lời một cách thành thật một vài vấn đề được không?"
"OK, đứng nói vài vấn đề, có là một xe tải vấn đề em cũng sẽ giải đáp."
"Cái cô Miss Trần kia cup D thật sao? Không có thêm phụ kiện nâng lên chứ?"
". . . . . . Vâng"
"Cô chủ nhiệm lớp em thật sự chủ động mời gọi em sao?"
". . . . . . Dạ."
"Thế khi đó em không có chút ý nghĩ nào với cô ấy sao? Em suy nghĩ thật kỹ, có rung động chút nào không nha. . . . . ."
". . . . . ."
"Ai! Em đừng đi nhanh như vậy! Không phải đã nói sẵn sàng trả lời một xe tải vấn đề sao? Mới chỉ có đến cái vấn đề thứ ba thôi!"
Đã đáp ứng với Lâm Dật Văn sẽ không nói ra nên đương nhiên mình sẽ không lén nói cho chị Lolo biết chuyện, cho nên đến bây giờ chị Lolo vẫn cho rằng Lâm Dật Văn là đứa trẻ ngoan ngoãn chứ không biết chuyện trong trường học của hắn đã loạn đến mức nào. Điều này cũng không thể trách chị Lolo được, vì Lâm Dật Văn diễn rất đạt vai đứa con hiếu thảo ngoan ngoãn trước mặt người nhà, nếu như không tận mắt nhìn thấy vụ kia, chính ta nghe được những lời bộc bạch chân thực của cậu ta thì có đánh chết mình cũng không tin Lâm Dật Văn là con người như vậy.
Thật hiếm khi phó tổng giám đốc xin nghỉ phép, nghe nói hôm nay anh trai phó tổng đưa vợ sắp cưới về nhà, cả nhà đang lên chi tiết buổi hôn lễ. Xem ra anh trai phó tổng giám đốc không thể đợi được thêm nữa rồi.
Nghe nói tổng giám đốc là Hoắc Huyền, vợ tương lai là Từ Âm, hai người họi bằng tuổi nhau, hình như là hơn phó tổng giám đốc hai tuổi. Năm nay tổng giám đốc đã ba mươi tuổi, anh ta theo đuổi Từ Âm khoảng hai mươi năm rồi. Trời ơi, sao bọn trẻ lại trưởng thành sớm như vậy, hơn mười tuổi đã nảy sinh tình yêu rồi. Nhưng mà cũng nên chúc mừng hạnh phúc của họ.
Trần Mạch lại bay đến nước nào đó để học trang điểm, vừa hết giờ thì Ryan và DK lại thắm thiết đi hẹn hò, chị Lolo cũng bay về nhà để thưởng thức bữa tối ấm áp với ông xã, cuối cùng chỉ còn lại mình cô đơn, không biết đi đâu về đâu.
Bởi vì không muốn về nhà ôm máy tính tự kỉ nên lần đầu tiên mình chủ động ở lại đọc thêm sách về rượu dù không có sự giám sát của phó tổng giám đốc. Cũng vì muốn tiết kiệm điện ở nhà thôi.
Cảm giác gần đây vòng eo tăng lên nên sau một hồi suy nghĩ mình quyết định bỏ bữa tối nay.
Không biết vì Trái Đất quay nhanh hơn hay là vì mình chuyên tâm quá mà lúc ngẩng đầu lên đã là mười giờ. Tuy công ty cách nhà có mười phút đi bộ nhưng bây giờ bọn tội phạm ngày càng hoạt động ngang nhiên, ai có thể đảm bảo một cô gái yếu đuối như mình đi bộ trên đường vào giờ này sẽ được an toàn?
Đúng lúc mình đang thu dọn đồ đạc thì nghe thấy có tiếng bước chân phía sau lưng. Không phải chứ, giờ bọn tội phạm còn dám ngang nhiên xông vào công ty để gây án sao? Chẳng lẽ chúng căn thời gian bảo vệ giao ca để lẻn vào đây gây án ư?
"Quả Quả?"
Thật là chuyên nghiệp, trước khi gây án còn điều tra về đối phương nữa. Đúng là sợ nhất là lưu manh có văn hóa. Mà cũng không đúng, không ai quy định cứ người xấu là lưu manh, hơn nữa giọng người này nghe giống giọng nói của phó tổng giám đốc lắm nha.
"Ô? Phó tổng? Đúng là anh! Sao giờ này anh còn đến công ty?"
"Cái này tôi phải hỏi cô mới đúng, sao giờ này vẫn còn ở công ty?" Phó tổng đi về phía mình.
"Tôi là thanh niên chăm chỉ nha!" Nói xong liền đem sách trong tay cầm lên cho phó tổng giám đốc nhìn, mình còn có chứng cớ để chứng minh mình nói thật nha.
Phó tổng cười cười không nói gì, nhưng mà nhìn nụ cười của anh ta có chút gượng ép, nhìn anh ta không giống như trong nhà có chuyện vui, giống như nhà có chuyện buồn thì đúng hơn.
"Phó tổng, sắc mặt anh không tốt lắm!"
Chẳng lẽ chị dâu tương lai của anh ta quyết định hủy hôn hay định bỏ trốn sao? Hay là chị dâu anh ta mới nhận ra mình yêu phụ nữ? Chuyện này thật khôi hài, đây là thực tế chứ có phải đang đóng phim hay trong tiểu thuyết đâu.
"Không có gì, chỉ là đang phiền não chút chuyện thôi. . . . . ." Sắc mặt phó tổng giám đốc dần dần trở lại bình thường, đột nhiên đôi mắt nhìn mình chằm chằm, tỏa sáng, "Quả Quả tôi biết cô là một người tốt, cô từng chấp nhận giả làm bạn gái Ryan để bảo vệ tình yêu của Ryan và DK."
Phó tổng đang định làm gì vậy, đột nhiên lại chụp mũ "người tốt" lên đầu mình, đừng làm như vậy, mình sợ.
"Tôi nghĩ, chúng ta cũng là bạn bè đúng không?" Phó tổng chuyển đề tài, nói chuyện trở nên nghiêm túc.
"Đương nhiên chúng ta là bạn bè!" Mình hiên ngang vỗ ngực bày tỏ thành ý.
"Là bạn bè thì khi thấy bạn mình gặp nạn thì sẽ rút dao ra tương trợ đúng không?"
"Dĩ nhiên, xin hỏi phó tổng muốn tôi rút đao? Kéo? Dao mổ? Dao gọt hoa quả? Dao phay? Hay là dao giết heo?" Cho dù là cối xay thịt thì mình cũng sẽ nghĩ cach tìm về cho anh ta.
"Tôi không cần dao, tôi cần cô!"
"Hả?"
Ơ? Không phải là đang tỏ tình với mình chứ? Sao đột nhiên lại xảy ra chuyện này?
"Ý của tôi là, haizzz, nói thế nào nhỉ, anh trai tôi muốn kết hôn, chị dâu là người chị đã từng chơi với tôi từ ngày nhỏ, nhưng chị ấy nói phải thấy tôi có bạn gái mới có thể yên tâm gả cho anh trai tôi. Vì điều này mà anh trai liên tục gây áp lực, tôi không chịu nổi nên đã lớn tiếng nói rằng mình đã thích một cô gái chỉ là chưa công khai với mọi người." Nói đến đây phó tổng bối rối nhìn mình, "Cô cũng biết, tôi làm gì có bạn gái nào đâu!"
Làm sao tôi biết được, anh ta không nói cho người nhà biết thì chẳng lẽ lại cho bọn mình biết sao. Hơn nữa, không phải anh ta định làm điều mà mình đang nghĩ đến chứ?
"Lolo đã kết hôn lâu rồi, giờ xung quanh tôi chỉ còn mỗi cô . . . . ."
". . . . . . Cho nên ý của anh là muốn tôi làm bia đỡ đạn, giả làm bạn gái anh?"
Phó tổng nặng nề gật đầu, "Dù có làm bia đỡ đạn thì cũng là bia bạc nha!"
Cho dù mình có làm bia bạc thì cũng đâu có vui mừng gì.
Dù sao, mình cũng chỉ là bia đỡ đạn cho người ta thôi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.