Mọi việc ở Giang Nam đã được bình ổn, tất cả bụi trần đã lắng xuống. Vương Xương Bình mang theo bằng chứng trở về kinh thành. Trước khi đi, hắn dặn dò cẩn thận rằng thuốc nước dùng để tra mắt cần nhỏ mỗi ngày một lần, cho đến khi có thể nhìn rõ thì dừng lại.
Sau khi xử lý xong việc bên ngoài, Thẩm Minh Châu vội vã trở về dịch trạm. Tuy rằng ở đó đã có các nha hoàn và tiểu đồng chăm sóc Tạ Thanh Lâm, nhưng chỉ cần nhớ lại buổi sáng khi nàng rời đi, dáng vẻ mơ hồ của hắn khi hướng về phía giọng nói của nàng, cố gắng nở một nụ cười để nàng không phải lo lắng, lòng nàng lại cảm thấy đau nhói.
Rõ ràng hắn là người thường được người khác tung hô lên tận mây xanh, là khâm sai đại thần do chính thánh thượng bổ nhiệm. Nhưng giờ đây, khi mọi người đều vào kinh để nhận thưởng và tạ ơn, hắn chỉ có thể ngoan ngoãn ở lại nơi này, sợ rằng sẽ va chạm hay bị thương.
Trở về sân viện trong dịch trạm, Thẩm Minh Châu cảm thấy nỗi lo lắng của mình không phải không có lý. Lúc này là buổi chiều, ánh hoàng hôn vẫn còn chút ấm áp bên ngoài, nhưng Tạ Thanh Lâm lại cô đơn ngồi dựa vào ghế trong phòng, đang đưa tay dò dẫm muốn cầm một chén trà để uống.
Dường như nghe thấy tiếng bước chân của Thẩm Minh Châu bước vào phòng, thần sắc vốn có phần đờ đẫn của hắn lập tức trở nên vui vẻ, hướng về phía nàng dò hỏi:
“Minh Châu, là nàng trở về rồi sao?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-tuong-nam-nguyet-kim-an/5196778/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.