Edit: UrielJul
Đêm đã khuya, khách sạn suối nước nóng náo nhiệt cũng dần dần trở nên yên tĩnh, dải đèn trên tường cũng tắt đi. Minh giới không có ánh trăng và sao, trong bóng đêm u ám, chỉ có đèn sen trôi nổi trong biển tử khí và ánh sáng vụn vặt.
Phán quan nhắm mắt lại.
Âm Thiên Tử: "Mệt?"
"Tôi không mệt." Phán quan lấy lại tinh thần, cong đôi mắt mỉm cười: "Thật hiếm có khi nhàn rỗi như vậy, sao có thể mệt mỏi?"
"Cậy mạnh, vậy trở về đi, quả thật không còn sớm."
Phán quan cất chiếc bánh chưa ăn đi.
Âm Thiên Tử cúi đầu nhìn anh, trầm mặc một lát, dùng ngữ khí phức tạp hỏi: "Em thích vị này sao?"
"Thích."
"Vậy ngày mai ta sẽ làm... Lại để đầu bếp làm món khác." Âm Thiên Tử nói: "Em đừng làm nữa, Hắc Vô Thường, tìm người đến thu dọn."
Hắc Vô Thường gật đầu: "Vâng."
Trong lúc nói chuyện, phán quan đã đem bánh ngọt đóng gói kỹ, nói thật, bản thân đối với hương vị này không có đặc biệt ưa thích, nhưng Âm Thiên Tử có tâm ý như vậy, sao có thể lãng phí.
Thanh âm Âm Thiên Tử trầm thấp mà ôn nhu: "Em cần kiệm như thế, thật sự làm cho quan viên thiên hạ xấu hổ."
"Không phải thế..."
"Ta biết, mấy năm nay em chịu khổ rất nhiều."
"Không phải..."
"Minh phủ có em, quả thật là điều may mắn."
Phán quan mím môi cười khẽ.
Bạch Vô Thường ngơ ngác nhìn bọn họ, cảm thấy bầu không khí kỳ quái không thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-tinh-diem-vuong-cung-phan-quan-tam-co/3408794/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.