Khi tỉnh lại Trương Cẩn Y đã thấy mình nằm trong phòng y tế. Cô có chút xấu hổ, lần này lại là ai giúp cô đây? Trương Cẩn Y nhẹ nhàng ngồi dậy, mệt mỏi nhìn xung quanh
- " Gặp lại em rồi Cẩn Y. Cô đã nói thể trạng em không mấy mạnh mẽ, sao lại còn bỏ bữa để kiệt sức thế này"_ Bác sĩ
- " Em xin lỗi đã làm phiền cô. Ai đã đưa em đến vậy ạ?"_ Trương Cẩn Y
- " Lần trước và lần này cùng một người. Người đó vẫn như cũ, vẫn không muốn cô tiết lộ."_ Bác sĩ
- " Vậy có ai thấy không cô?"_ Trương Cẩn Y
- " Cô nghĩ là không. Vì lúc em ngất và được bế vào là các lớp đã vào tiđã hết cả rồi. Lần này cậu ấy mua cho em thức ăn, em mau ăn lót dạ đi"_ Bác sĩ
Trương Cẩn Y rời khỏi phòng y tế rồi thơ thẩn về lại phòng học. Tan học cô trở về nhà, tối đến Trương Cẩn Y không mở đèn phòng vì những lúc thế này cô muốn ngồi trong bóng tối, cô chỉ thắp sáng nến hương cho đầu óc thư giãn. Trương Cẩn Y ngồi tựa vào cửa sổ sát đất nhìn cảnh tượng xa xỉ của Bắc Kinh, dòng xe hối hả chạy. Rồi bất chợt Trương Cẩn Y nhận ra nhiều điều. Cô hiểu con người ai cũng sẽ trải qua những khó khăn, những thứ khiến ta phải đau lòng đến chết đi sống lại. Nhưng sau cùng người biết mình đã ngã ở đâu và biết đứng lên từ nơi mình đã ngã sẽ càng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-tien-sinh-anh-that-ngot-ngao/2805953/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.