Trương Cẩn Y vừa yên vị trên xe Đàm Cảnh Nghi liền hỏi
- " Trời lạnh thế này. Đi ăn lẩu nhé?"_ Đàm Cảnh Nghi
- " Cũng được ạ...."_ Trương Cẩn Y
Anh đưa cô đến một nhà hàng chuyên lẩu ngon bậc nhất Bắc Kinh. Trước khi xuống xe anh đưa cho cô chiếc nón để đội vì Trương Cẩn Y đã mang sẵn khẩu trang nên anh không cần đưa khẩu trang cho cô. Anh cũng làm thủ tục cho mình, đeo kính đen chữ V, bịt khẩu trang màu đen và đội nón màu đen. Trương Cẩn Y nhìn vậy trong lòng không khỏi thán phục thần thái phong cách người nổi tiếng của Đàm Cảnh Nghi
Ngồi trong nhà hàng ấm cúng. Nước lẩu và đồ ăn kèm được mang lên đầy đủ. Cả hai vừa ăn vừa trò chuyện
- " Hôm nay em không gọi rượu? "_ Đàm Cảnh Nghi châm chọc
- " Quá khứ không tươi đẹp...xin Đàm tiên sinh đừng giữ lâu"_ Trương Cẩn Y
- " Biết sao được. Đó chẳng phải là kỉ niệm đầu chúng ta quen biết sao?"_ Đàm Cảnh Nghi
- " Cũng đúng ha"_ Trương Cẩn Y vừa nói vừa vui vẻ cười
Cả hai đều vui vẻ về quá khứ không ai nhắc về lí do xảy ra chuyện đó. Họ đều ngầm hiểu ra chuyện gì không đáng nhớ thì không đáng nhắc. Cái tên Vu Bách Điền chỉ còn trong thổn thức, nó đã trở nên xa lạ với Trương Cẩn Y, càng trở nên xa lạ với Đàm Cảnh Nghi
- " Em định khi nào sang Pháp ?"_ Đàm Cảnh Nghi
- " Dù gì cũng đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-tien-sinh-anh-that-ngot-ngao/2805949/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.