Vu Bách Điền trong suốt 8 năm qua luôn một lòng nhớ nhung Trương Cẩn Y. Ngày anh quen biết cô, mọi cảm xúc đều thật lòng. Ngày anh ra đi không lời từ biệt cũng là lúc bắt đầu chuỗi ngày dài đau đớn đến thống khổ của mình. Đã có lần anh không thể chịu đựng được nữa. Anh đã lén mẹ mình về lại Trung Quốc để tìm cô. Thế nhưng câu trả lời từ bạn bè cô là cô đã du học ở Pháp. Vu Bách Điền dường như chết lặng, anh không đủ can đảm để tìm sang Pháp gặp cô. Anh biết cô sẽ rất hận anh, sẽ không còn yêu anh nữa. Không chừng cô đã có một mối quan hệ mới chứ việc gì phải nhớ nhung một kẻ bội bạc như anh
Anh tìm hiểu và biết được cô đã rất suy sụp ngày anh biến mất nhưng sau đó cô vẫn là cô...vẫn là Trương Cẩn Y đầy năng lượng và nhiệt huyết tiếp tục cuộc sống của mình. Cô như hoa Hướng Dương dù giông bão chỉ cần có chút ánh nắng đều sẽ vươn mình đón nhận nó. Ngày anh biết được sự thật từ bố của mình, anh càng cảm thấy bản thân mình tệ hơn. Đáng lẽ ra ân oán của người lớn phải tự họ giải quyết mới đúng...tại sao lại bắt thế hệ con cái gánh thay, tại sao phải bắt anh và cô chịu đựng hệ lụy này. Nhưng sau cùng người sai vẫn là mẹ anh. Gia đình ông bà Trương không hề có lỗi, chỉ tại mẹ anh bị mắc bệnh tâm lý nặng nề, nhiều năm không quên được hận thù năm xưa
Ngày anh biết cô đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-tien-sinh-anh-that-ngot-ngao/2805939/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.