Chờ khi bọn họ đến, sắc trời đã tối.
Phòng Tần Kế đặt là phòng tổng thống, rộng rãi xa hoa, Sở Tích Vũ đi đến cửa sổ sát đất, ngắm nhìn quang cảnh nơi xa.
Sóng nước trên mặt hồ lóng lánh, như chứa đựng vô số vì sao, lập loè trong đáy mắt cậu.
Cậu bị cảnh đẹp hấp dẫn, một tay sờ lên cửa sổ pha lê sát đất.
Tần Kế từ phía sau ôm lấy cậu, hôn lên sau cổ, "Thích nơi này sao?"
Sở Tích Vũ nhìn đến nhập thần, trong đôi mắt đào hoa phản chiếu ánh sáng lấp lánh của hàng ngàn toà nhà.
"Ừm."
Nơi này rất xinh đẹp.
Tần Kế hôn lên cằm cậu, để cậu đối mặt, cường thế hôn lên cánh môi, cùng cậu gắn bó như môi với răng.
Sở Tích Vũ bị đè lên cửa kính, bị ánh sáng loang lổ trước mắt làm hoa hai mắt.
Tần Kế buông cậu ra trong tích tắc ngắn ngủi, một tay vuốt ve gương mặt người yêu, nói: "Vậy chúng ta ở đây thêm vài ngày."
Khách sạn này toạ lạc tại mảnh đất phồn hoa nhất trong trung tâm thành phố, đối diện là bệnh viện của Lâm Thanh Tuyết, hai người cách nhau không đến 1000 mét.
Quyết định bất chợt của Tần Kế đã tạo điều kiện thuận lợi cho Sở Tích Vũ làm nhiệm vụ.
Cậu có thể mượn cơ hội này đi tìm Lâm Thanh Tuyết, nói không chừng gặp thêm vài lần sẽ lại có thêm càng nhiều tin tức.
Ngày hôm qua Lâm Thanh Tuyết vẫn chưa nói xong.
Buổi liên hoan tối hôm đó, Lâm Thanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-quai-vat-mo-uoc-toi/3552129/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.