Sở Tích Vũ thu hồi tay, đối mặt Tần Kế cảm giác có chút không biết làm thế nào.
Cậu xoay người, cầm lấy chiếc đũa trên bàn, trên má hồng lên, "Ăn cơm đi."
"Ừ."
Tần Kế ngồi xuống bên cạnh, gắp đồ ăn cho cậu, hỏi, "Hôm nay sao lại xin nghỉ, buổi chiều em đi đâu?"
Sở Tích Vũ cắn một miếng măng giòn, miệng nhỏ nhấm nuốt, trong lòng buồn bực sao Tần Kế lại biết cậu xin nghỉ.
"Em đi đến khu phía đông trường học." Sở Tích Vũ trả lời, cúi đầu uống canh.
Tần Kế nhìn về phía cậu: "Em đến đó làm gì?"
"Em làm rơi đồ ở đó, muốn đi tìm." Sở Tích Vũ tùy tiện tìm lý do.
Tần Kế động tác hơi khựng, rõ ràng không tin lý do thoái thác của Sở Tích Vũ, "Ta nghe nói, lớp các em có nữ sinh bị mất tích."
"Đúng vậy." Sở Tích Vũ nâng mặt, cắn măng, "Hôm nay em cũng mới biết."
Tần Kế nhìn chằm chằm cậu, lại nói, "Địa điểm mất tích cũng là ở đông giáo."
Sở Tích Vũ ngẩn ra, giương mắt nhìn về phía ánh mắt Tần Kế, cậu phảng phất đang rơi vào thế yếu, Tần Kế liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu suy nghĩ trong lòng cậu.
"Đúng vậy nha." Sở Tích Vũ lấp liếm bưng canh lên uống.
"Sao em lại đi đến địa phương nguy hiểm như vậy? A Vũ, em có chuyện gì giấu ta phải không."
"Không có mà." Sở Tích Vũ cười một cái, chột dạ nói: "Em không lừa anh, Tần tiên sinh."
"Trước kia có chuyện gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-quai-vat-mo-uoc-toi/3541965/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.