Trong nhà an tĩnh quỷ dị hồi lâu, xúc cảm trơn trượt lại lần nữa nối gót tới.
Sở Tích Vũ nằm bò, mấy lọn tóc ướt mồ hôi dán trên trán cậu.
Bóng tối vây quanh khiến cậu càng thêm cảnh giác.
Cậu thở phì phò, trán để ở trên giường, mồ hôi tẩm ướt khăn trải giường màu xám.
......
Sở Tích Vũ mở to mắt, nhìn trần nhà phòng mình.
Trên trán đổ đầy mồ hôi, Tần Kế đứng ở mép giường, cầm khăn lông lau mồ hôi cho cậu.
"A Vũ, em không sao chứ." Tần Kế quan tâm nhìn về phía cậu "Lại gặp ác mộng sao em?"
Sở Tích Vũ hít một hơi, chậm rãi ngồi dậy, mơ hồ cảm giác đầu gối có chút đau nhức.
"Vâng." Cậu gật gật đầu, nhìn áo ngủ trên người, vựng trầm trầm hỏi: "Tần tiên sinh, em về nhà như thế nào vậy?"
"Em say quá, ta ôm em về." Tần Kế rót nước, đưa cho cậu, "Đầu em còn đau không?"
"Không đau ạ." Sở Tích Vũ lắc đầu, co hai chân, "Em không nghĩ tối hôm qua lại uống say như vậy, có phải thêm phiền toái cho anh không."
"Sao có thể." Tần Kế mỉm cười, khuôn mặt tuấn tú ôn hòa, "Lúc em uống say rất đáng yêu."
Sở Tích Vũ nghe mà ngại đỏ mặt, miệng nhỏ uống nước.
Cậu cúi đầu nhìn áo ngủ, phát hiện quần áo trên người đã được thay.
Nghĩ cũng không cần nghĩ cũng biết là ai thay cho cậu.
Cậu nhấp môi, trong lòng âm thầm mắng Tần Bách Chu vài câu biến thái.
"A Vũ, em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-quai-vat-mo-uoc-toi/3541614/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.