Thẩm Từ Châu liếc mắt nhìn Sở Tích Vũ, chỉ thấy Sở Tích Vũ nhấp môi, cặp mắt xinh đẹp cùng ánh mắt đơn thuần mê người.
Hầu kết hắn lên xuống, nói: "Được."
Hắn vừa nói, động tác trên tay vẫn cứ rất chậm, từng chút bôi povidone lên vùng ven miệng vết thương Sở Tích Vũ, mềm nhẹ như đang vẽ một bức tranh.
Sở Tích Vũ rũ mắt, rụt rụt ngón chân trắng nõn, cảm nhận được tầm mắt nóng bỏng của Thẩm Từ Châu, làm cậu có chút không quen.
Cậu nhìn miệng vết thương, lại trộm nhìn Thẩm Từ Châu, đáng thương hề hề nói: "Có chút đau."
Sở Tích Vũ thanh âm vừa nhỏ vừa mềm, nghe rất là làm người đau lòng.
Thẩm Từ Châu nhẹ giọng an ủi cậu, "Nhịn một chút, bôi thuốc xong sẽ không đau nữa."
Sở Tích Vũ lại trang đáng thương, nói: "Cậu có thể cho tôi mượn chìa khóa không?"
Thẩm Từ Châu lần này không lảng tránh thỉnh cầu của cậu nữa, nhìn như bất đắc dĩ nói: "Tích Vũ, gian phòng thí nghiệm kia là cơ mật trường học, cậu muốn mượn chìa khóa, cần phải nói cho tôi biết lý do."
"Tôi chỉ là tò mò, muốn đi vào nhìn lần nữa." Sở Tích Vũ chột dạ, buông lỏng tay ra khỏi khăn tắm.
"Chỉ là bởi vì tò mò?"
"Tích Vũ, cậu cũng biết, tôi đưa chìa khóa cho cậu mượn xong, nếu xảy ra chuyện, tôi sẽ phải gánh vác mọi trách nhiệm."
Thẩm Từ Châu phảng phất đã thấy rõ bàn tính nhỏ trong lòng cậu, đôi mắt thâm thúy, chậm rãi dụ dỗ cậu nói: "Dù sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-quai-vat-mo-uoc-toi/3505098/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.