Gương mặt Sở Tích Vũ bị ánh lửa lò sưởi sưởi đến đỏ bừng, cậu nhẹ kéo thảm lông lên bao quanh chính mình, thảm lúc này đã bị kéo lên trên đầu gối.
Cẳng chân lỏa lồ dưới ánh sáng ấm áp, hai chân trắng nõn hãm sâu trên thảm nhung mềm mại, trên người trơn bóng, thứ duy nhất có thể mang đến cho cậu cảm giác an toàn là chiếc thảm lông đỏ thẫm này.
Không khí ấm nóng khiến cậu càng thêm buồn ngủ, bởi vì vừa mới bị dính mưa, chỉ chốc lát cậu đã ngáp dài một cái.
Tần Kế thấy cánh môi cậu khẽ nhếch, đôi mắt gục xuống, lông mi như cánh bướm nhẹ nhàng chớp, rất giống bé mèo trắng đang buồn ngủ.
Tần Kế chống sườn mặt nhìn cậu, môi hơi hơi cong lên, hạ giọng, nói: “Nếu em mệt, có thể ngủ ở chỗ này một lát.”
“Không cần.” Sở Tích Vũ bỗng mở to mắt, lắc lắc đầu.
Cậu có mệt cũng không nên ngủ lại ở đây, rất ngượng ngùng.
Cậu nghĩ nghĩ, đầu lại không khỏi ngày càng rũ xuống, không hiểu sao, cảm giác buồn ngủ ngày càng dày đặc, mí mắt chỉ chốc lát đã không nhịn được mà díp lại.
Như thế nào đột nhiên sẽ buồn ngủ như vậy?
Tần Kế lấy một chiếc gối mềm mại lót sau eo cậu, ôn thanh nói: “Mệt mỏi thì ngủ một lát đi.”
Thật sự không cần.
Sở Tích Vũ mí mắt khép mở vài cái, cảm giác tầm mắt trước mắt mờ mờ ảo ảo, thân hình lảo đảo lắc lư, Tần Kế lo lắng cậu té ngã còn săn sóc mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-quai-vat-mo-uoc-toi/3489198/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.