Chương trước
Chương sau
Đối phương vẫn không nói chuyện, ngũ quan nam nhân tuấn mỹ, khí chất đặc biệt khiến người khác không nhịn được mà nhìn kỹ hơn.

Sở Tích Vũ lùi về phía sau, thấy không khí có chút xấu hổ, khách sáo cười nói: “Cái này là tôi tự tay làm, anh nhớ nếm thử nhé.”

Sở Tích Vũ cười rộ lên, mi mắt cong cong, môi đỏ răng trắng, trông đặc biệt rực rỡ trong ánh sáng ban mai.

Nói xong, cậu xoay người đi về phía cửa, khi đóng cửa lại, nâng mắt nhìn lên, thấy trong đình điêu khắc đã không một bóng người.

Người đàn ông kia có thể đã đi vào nhà rồi.

Thật là một người kỳ lạ.

Sở Tích Vũ trong lòng bĩu môi, ngoan ngoãn đóng cửa lại, thấy anh ta đã giúp đỡ bà ngoại nên cũng không tiện nói gì.

Ngày hôm sau là cuối tuần.

Cậu đi đến cửa hàng xe đạp duy nhất trong thị trấn để chọn một chiếc xe, vì không thể ngồi xe buýt nên cậu đành phải tìm phương tiện di chuyển khác.

“Mua xe đạp hả cháu?” Ông chủ đứng cạnh giới thiệu, “Cháu xem qua đi, xem xem chiếc xe nào phù hợp.”

“Cháu muốn mua chiếc này.” Cậu đi dạo một vòng, cuối cùng chọn một chiếc xe đạp màu trắng.

“Được đó, nhóc con cháu có mắt nhìn đấy.” Ông chủ cười nói, “Chiếc xe này là cái đắt nhất trong tiệm, nếu cháu muốn mua...... có cần thương lượng qua với người lớn trong nhà không?.”

Nhìn cậu trông nhỏ tuổi như vậy à.

Sở Tích Vũ lắc đầu, lấy ra di động, nói: “Không cần, chú, xe này bao nhiêu tiền, cháu chuyển tiền luôn.”

Cha mẹ ở phó bản này để lại cho cậu rất nhiều tiền, cậu hoàn toàn không cần lo lắng về chi phí ăn mặc.

Chuyển khoản xong, cậu dự định đi trở về nhà bằng xe đạp mới mua.

Ra khỏi cửa tiệm không xa, cậu gặp được Lâm Thanh Tuyết.

Trùng hợp vậy?

Lâm Thanh Tuyết mặc một chiếc váy hoa nhí tối màu, tóc dài đến eo, trên đầu đeo một cái kẹp tóc xinh xắn.

“Sở Tích Vũ, sao cậu lại ở đây?” Lâm Thanh Tuyết cũng thấy Sở Tích Vũ, cô đến gần, nhìn xe đạp Sở Tích Vũ, hỏi: “Về sau cậu sẽ đi học bằng xe đạp hả?”

Sở Tích Vũ gật gật đầu.

“Cậu rất thông minh nha.”

Sở Tích Vũ cảm thẩy thật trùng hợp, ở chỗ này cũng có thể gặp được Lâm Thanh Tuyết, nói: “Nhà cậu ở gần đây sao?”

“Ừm, ở ngõ nhỏ đằng kia.” Lâm Thanh Tuyết chỉ một phương hướng, do dự mà nhìn Sở Tích Vũ, thần sắc còn có chút hoảng loạn, “Cậu trở về có nói sự tình đêm qua cho người nhà không?”

“Có.” Sở Tích Vũ nghĩ nghĩ, lấy ra vòng ngọc bà ngoại đưa, thoải mái cho cô xem qua, “Sau khi trở về, bà ngoại cho tớ cái này, nói là có thể bảo vệ an toàn cho tớ.”

Lúc cậu nói chuyện, trong lòng luôn có chút ấm áp, có thể là tác dụng của tâm lý, vòng cổ này đem đến cho cậu rất nhiều cảm giác an toàn.

“Thật hâm mộ cậu.” Lâm Thanh Tuyết biểu tình trầm xuống, cô nhìn xe đạp màu trắng của Sở Tích Vũ, nói: “Hôm qua về nhà tớ có kể cho mẹ, nhưng mẹ tớ nói do tớ đi chơi muộn ở bên ngoài, hoa mắt nhìn nhầm...... cả đêm hôm qua tớ ngủ không ngon chút nào.”

Sở Tích Vũ có thể hiểu được cảm giác này, rất nhiều cha mẹ ở Trung Quốc đều như vậy, bất luận con mình gặp được việc gì ở bên ngoài, trước tiên bọn họ sẽ nghĩ vấn đề nằm ở đứa trẻ, sau đó bảo con mình phải tự giải quyết vấn đề của mình, phải tự mình ngăn chặn nguyên nhân khiến mọi chuyện phát sinh.

“Sở Tích Vũ, cậu nói......” Lâm Thanh Tuyết mắt hạnh có chút âm u, sắc mặt cũng tiều tụy, nói, “Tớ cảm giác hiện tại đầu óc rất hỗn loạn, ngày hôm qua chúng ta đụng đến...... Thật sự là quỷ sao?”

Khẳng định là vậy rồi.

Sở Tích Vũ không tiện nói thẳng, sợ nói ra làm Lâm Thanh Tuyết càng thêm mất ngủ.

Cậu tự hỏi, khách quan mà nói, “Ngày hôm qua quả thật tớ thấy rất nhiều máu.”

“Đúng không!” Lâm Thanh Tuyết cũng cảm thấy chính mình không nhìn lầm, sau khi được khẳng định cảm xúc của cô càng thêm kích động, lẩm bẩm mà nói, “Tớ cũng khẳng định chính mình không có nhìn lầm...... Thật sự không nhìn lầm.”

Sở Tích Vũ nghĩ lại trường hợp ngày hôm qua, trong lòng cũng sẽ sợ hãi, cậu nói: “Cậu vẫn nên trở về nghỉ ngơi thật tốt trước đi, thân thể quan trọng, chúng ta không ngồi xe buýt, hẳn là sẽ không có nguy hiểm.”

“Ừm, được......” Lâm Thanh Tuyết gật đầu, sắc mặt tái nhợt, nhìn mắt Sở Tích Vũ, ở một khoảnh khắc cô cảm thấy người thân thậm chí còn không hiểu rõ cô bằng Sở Tích Vũ, người chỉ có duyên gặp cô vài lần.



Cô chỉnh lý lại cảm xúc, nói, “Tớ đi về trước, cảm ơn cậu đã an ủi, gặp lại ở trường học nhé.”

“Ừm, hẹn gặp lại.”

......

Sở Tích Vũ đi qua chợ bán thức ăn mua không ít nguyên liệu nấu ăn, đặt ở rổ phía trước xe đạp.

Cậu đạp xe qua con hẻm nhỏ, nắng hè chói chang, vạt áo trắng tung bay trong gió, ngọn tóc ướt đẫm mồ hôi, trông khá trẻ con.

“Đinh linh linh.”

Sở Tích Vũ đạp xe quay về, lại đi qua tòa cổ trạch, đây là đường duy nhất để quay về từ đường Ngô Đồng

Xe đang xuống dốc.

Sở Tích Vũ nắm chặt tay lái xe đạp, cảm nhận gió mạnh khi xe đạp xuống dốc, cậu cảm thấy khá thích, nhịn không được nhấn chuông xe vài lần.

Khi đi ngang qua gác mái của cổ trạch, vài sợi tóc bị thấm ướt mồ hôi dán vào trên trán, cậu cúi đầu hất hất tóc, muốn làm mấy sợi tóc bị dính vào trán rơi ra, nhưng làm vài lần cũng vẫn không được.

Cơ thể cậu bắt đầu lắc lư, khi đứng dậy để giữ thăng bằng, cậu vội vàng ngẩng đầu lên, vô tình thoáng thấy một bóng người đang đứng trước cửa sổ gỗ chạm khắc trên gác mái sân sau.

Lại là người đàn ông kia.

Nam nhân lẳng lặng đứng, trên khuôn mặt xuất chúng không biểu tình, rũ mắt nhìn về phía Sở Tích Vũ, khoảng cách xa như vậy, Sở Tích Vũ vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt nhìn chăm chú.

Cậu vội vàng cùng người hàng xóm này nhìn lướt qua, quay đầu lại tiếp tục nhìn thẳng phía trước, đạp xe đạp quẹo vào đầu ngõ bên trái.

Tốt xấu cũng là người từng giúp đỡ bà ngoại.

Lần sau gặp mặt có nên chào hỏi một câu không ta?

Sở Tích Vũ rối rắm trong lòng một hồi, dừng xe đạp ở sân sau nhà mình.

Bà ngoại trước sau như một mà đem chính mình nhốt ở trong phòng, Sở Tích Vũ ở dưới lầu còn thường thường nghe thấy thanh âm của lục lạc, cùng với đó là tiếng bà ngoại thì thầm niệm chú ngữ mà cậu nghe không hiểu.

Sở Tích Vũ ngồi ở trong phòng khách dưới lầu, nghe đến ngẩn ngơ.

Cậu nhịn không được dùng ý thức hỏi hệ thống: Tôi còn phải ở phó bản này bao lâu?

【 Dựa theo quy định hệ thống, trước khi kích hoạt nhiệm vụ mới, ký chủ cậu phải bảo trì trạng thái sinh hoạt bình thường ở phó bản này. 】

Sở Tích Vũ cảm thấy có chút tâm mệt, cậu dựa vào trên ghế phát ngốc một hồi, đứng dậy đi rửa tay, làm một bàn cơm trưa phong phú mà lại tinh xảo cho bà ngoại.

Trên bàn cơm chay mặn cân đối, màu sắc lẫn hương vị đều đầy đủ.

Bà ngoại hai ngày nay vẫn luôn ở trong phòng, chưa từng ra khỏi cửa, hơn nữa hành động cùng biểu cảm của bà sẽ có chút ngắt quãng chậm chạp, hơn nữa luôn quên thời gian, chẳng phân biệt ngày đêm, cái này làm cho Sở Tích Vũ có chút lo lắng.

Bà ngoại ăn thêm hai bát cơm, nói, “Lần sau đừng làm nhiều như vậy, ăn không hết, lãng phí đồ ăn.”

“Vâng.” Sở Tích Vũ gặm cánh gà, ngoan ngoãn gật đầu, “Lần sau cháu sẽ chú ý.”

“Đúng rồi bà ngoại,“ Sở Tích Vũ nhả xương gà, ăn đến mức miệng sáng bóng, “Nhà chúng ta có trồng rau không ạ?”

Chợ bán thức ăn cách khá xa, mỗi ngày đi đi lại lại cũng không phải biện pháp hay. Đất ở cổ trấn phì nhiêu, bên cạnh nhà ở đều là đồng ruộng, bà ngoại lại là người sống định cư ở đây, hẳn là sẽ có vườn rau.

Bà ngoại lại thêm nửa bát cơm, nói: “Không có.”

Sở Tích Vũ: “......”

“Ăn xong thì rửa bát nhé, không thể mang găng tay, cần phải rửa sạch sẽ dầu mỡ.”

Bà ngoại gắp cái cánh gà cuối cùng trên bàn, liếc mắt nhìn đứa cháu lớn lên trắng nõn mềm mại trước mắt, giội một chậu nước lạnh, nói: “Đằng sau có vườn rau, chỉ là mười mấy năm nay không trồng gì, nếu cháu muốn ăn thì tự mình đi gieo trồng đi. Nhưng tiền đề là cháu biết làm, nếu không thì chỉ phí thời gian. Cháu nhìn cháu như vậy, giống người sẽ biết làm sao?”

Sở Tích Vũ nhìn về phía bà ngoại, đối diện với lão bà hà khắc lại nghiêm túc, một đôi mắt đào hoa sạch sẽ linh động, đáy mắt phảng phất cất giấu vô hạn sức sống.

Cậu cúi đầu, đặt đũa gọn gàng ở trên bát, duỗi tay lấy một tờ giấy ăn, chậm rãi lau khô miệng.

“...... Bà ngoại, nhà mình có cái cuốc không?”



Cậu thật sự là biết làm nha. OvO

......

Dưới ánh nắng thiêu đốt, tiếng ve sầu trên cây kêu vang, bầu trời trong xanh, không khí xung quanh cũng nóng bức.

Sở Tích Vũ mượn bà ngoại một chiếc áo khoác ngoài bà không dùng nữa để chống nắng, trang phục dị tộc toát ra hương vị độc đáo khi được mặc lên người cậu, trên chóp mũi chảy ra vài giọt mồ hôi nóng, cậu đội một chiếc mũ che nắng làm bằng rơm đan trên đầu..

Một giọt mồ hôi lăn xuống chiếc cằm xinh đẹp, rơi xuống đồng ruộng khi cậu di chuyển, hai má đỏ bừng vì nóng bức, phía trước cổ ướt đẫm một mảng.

【. 】

【...... Ký chủ, cậu biết mình đang làm gì sao? 】

“Biết nha.” Sở Tích Vũ nắm cái cuốc, cố hết sức mà xúc tơi đất trên đồng ruộng, sức lực cậu không lớn, có vẻ có chút cố hết sức, nhưng cảm giác về phương hướng và tần suất lại rất chính xác, nhìn qua rất quen tay.

Trong thế giới hiện thực ông nội cậu là một lãnh đạo của giới chính trị, về hưu bắt đầu hướng đến cuộc sống làm nông, từng mang theo cậu sống ở trang viên một thời gian, khi ông nội học làm nông, người hầu sẽ ở cạnh che ô cho cậu, cậu chỉ cần bé ngoan ngồi nhìn, cùng ông nội làm ruộng.

Sau nhiều năm tiếp xúc với ông nội, cậu cũng đã nắm vững nhiều kiến ​​thức, kỹ năng trong khai hoang, trồng rau, bón phân.

Có lẽ do cơ địa, Sở Tích Vũ có phơi nắng thế nào cũng không bị đen đi, vẫn trắng đến mức phát sáng.

【 Hiện tại chẳng lẽ không phải là lúc làm chút chuyện quan trọng sao? 】

“Người là sắt cơm là thép,“ Sở Tích Vũ dùng mu bàn tay lau mồ hôi trên trán, nghiêm túc mà trả lời, “Việc tôi đang làm là chuyện rất trọng yếu.”

Nhiệm vụ quan trọng nhất của cậu là sống sót, trước tiên cậu phải đặt nền tảng vật chất tốt mới có thể cân nhắc đến mục tiêu lâu dài của mình.

【......】 giống như có chút đạo lý.

Nhưng không nhiều lắm.

Hệ thống trầm mặc một hồi, đưa ra kiến nghị:

【 Có lẽ cậu có thể đi tìm manh mối về nhiệm vụ của cốt truyện? 】

“Đi ra ngoài tìm manh mối?” Sở Tích Vũ cẩn thận nghĩ nghĩ, vẫn là lắc lắc đầu, “Không được đâu, giá trị sinh mệnh của tôi bây giờ đang yếu nhớt, ra ngoài nhiều không phải dễ nghẻo hơn à?”

【 Có vẻ...... cũng đúng. 】

【 Vậy cậu có muốn mở phát sóng trực tiếp không? 】

Phát sóng trực tiếp dạy cách trồng trọt của những người chơi có giá trị nhan sắc cao chỉ nghĩ đến thôi cũng thấy hot rồi.

Sở Tích Vũ tạm thời dừng động tác trong tay, do dự suy xét về việc mở phát sóng trực tiếp, cậu đứng trong nhà nơi cách vườn rau không xa, đội mũ rơm che nắng, dù vậy vẫn có thể cảm nhận được ánh nắng chói chang của mặt trời.

Khi định trả lời, cậu nhìn thấy người hàng xóm đứng ở cửa sổ gác xép, nhìn xuyên qua rừng tre xanh thưa thớt cách bức tường ngăn không xa..

Lần thứ ba.

Lại nhìn thấy anh ta.

Sở Tích Vũ ngẩng đầu nhìn về phía anh, nâng tay điều chỉnh chiếc mũ rơm nhỏ đã xiêu xiêu vẹo vẹo, cố gắng duy trì hình tượng đứng đắn của bản thân trước mặt người ngoài.

Hệ thống 1998 cũng không biết người này là ai, nhưng từ trực giác của nó, nó cảm giác người này không ổn lắm.

Vì thế, nó cùng Sở Tích Vũ thảo luận:

【 Cậu có cảm thấy anh ta có chỗ nào không đúng không. 】

“Có.” Sở Tích Vũ vẫn ngửa đầu, chớp mắt vài cái.

【 Không đúng chỗ nào? “Tôi đã nhận ra.” Sở Tích Vũ nghiêm túc mà nói.

【...... Cái gì? 】

Sở Tích Vũ biết nói xấu về người khác là không tốt, vì thế nhỏ giọng nói mà nói ra đánh giá khách quan của cậu: “Người này hẳn là rất trạch.”

【 Hả???? 】
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.