Ngày xuất giá đã đến.
Trấn trên hôm nay trở nên náo nhiệt hơn bình thường, Hàn Ngọc Sanh nhân lúc nghỉ trưa, vội vàng chạy tới Hứa gia.
Khi nàng đến nơi, ngoài cửa Hứa gia đã thổi kèn đánh trống thật náo nhiệt. Chiếc kiệu màu đỏ rực được đặt ở trước cửa lớn, đang chờ tân lang từ trong phủ đi ra.
Hàn Ngọc Sanh đứng trong đội ngũ đón dâu nhìn xung quanh bốn phía, cũng không thấy Dung Hân.
Sau một lúc lâu, cổng lớn Hứa gia truyền đến âm thanh hoan hô, Hàn Ngọc Sanh nhìn lại, một người đội khăn hồng, thân mặc hỉ phục được môi công cõng trên lưng, đi qua ngạch cửa, từ từ bước vào kiệu.
Hàn Ngọc Sanh nhìn chiếc kiệu đi về hướng kinh đô càng lúc càng xa, dần dần biến mất trong tầm mắt của nàng, bàn tay giấu trong tay áo chặt chẽ nắm thành quyền.
* * *
Là cái gì vậy?
Hứa Chuỗi Ngọc cười nhìn nàng, nụ cười có chút thẹn thùng, đôi mắt tò mò nhìn thứ được gói chỉnh tề trên tay.
Ngươi có thể mở ra xem.
Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời Hàn Ngọc Sanh cảm thấy khẩn trương khi đứng trước mặt Hứa Chuỗi Ngọc, đôi mắt nàng nhìn chằm chằm Hứa Chuỗi Ngọc, lúc hắn mở bao giấy ra, tâm nàng liền bắt đầu treo lên.
Đẹp lắm.
Hứa Chuỗi Ngọc nhìn chiếc khăn tay, lại mỉm cười nhìn nàng.
Hàn Ngọc Sanh nhìn hắn, không nói gì. Lúc này trời đang rất tối, ngay cả nàng cũng không nhìn ra khăn tay có hình dáng gì, nhưng hắn lại nói đẹp.
Rõ ràng không nhìn thấy, tại sao còn muốn lừa nàng?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-phu/1055359/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.