Sau khi Hứa Chuỗi Ngọc đi rồi, nàng nằm lẻ loi một mình trên đất rất lâu, sau đó lại hôn mê.
Lúc nàng tỉnh lại, sắc trời đã hoàn toàn tối đen. Chỉ có ánh đèn yếu ớt từ khe hở cửa sổ của một vài ngôi nhà chiếu ra, giúp nàng mơ hồ nhìn thấy đường đi trong con hẻm tối tăm như mực này.
Hàn Ngọc Sanh không có nơi nào để đi, chỉ có thể dựa vào một ít ấn tượng, tay vịn tường, gian nan tập tễnh đi ra ngõ nhỏ.
Nàng cố gắng mở to mí mắt đã sưng vù để nhìn đường.
Con đường này ban ngày rất đông đúc, bây giờ các quán đều đóng cửa, cũng trở nên rất vắng vẻ, chỉ có lác đác lưa thưa vài bóng người trên phố đang vội thu dọn để về nhà. Mà con đường này, nàng cũng rất quen thuộc.
Nàng không được sinh ra ở đây, mà là ở Cảnh Hoa trấn.
Lúc bị đuổi ra khỏi Hàn gia, nàng cũng chỉ mang theo một cái tay nải nhỏ, bên trong là một chút bạc vụn và quần áo cũ, nàng bị đuổi ra khỏi Hàn gia một cách chật vật như vậy. Nàng không chịu nổi cảnh những người trong Hàn gia luôn cười nhạo mình, nàng cảm thấy không có thể diện, vì thế từ Cảnh Hoa trấn đi suốt đêm đến thị trấn xa lạ này, ở đây an cư lạc nghiệp, bắt đầu lại từ đầu.
Nơi này tuy hơi kém Cảnh hoa trấn phồn vinh một chút, nhưng cũng không phải là một thị trấn nhỏ, nàng đã sống ở đây rất lâu, sau này lại cưới Hứa Chuỗi Ngọc, nàng bén rễ nảy mầm càng sâu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-phu/1055355/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.