Hàn Ngọc Sanh cảm thấy rất khó thở giống như sắp chết, nàng giơ tay tát một cái vào khuôn mặt xinh đẹp của hắn.
Đúng là kẻ điên.
Nàng thở hổn hển, bất lực nhìn người này. Hắn cái gì cũng không nói, đột nhiên muốn bóp chết nàng. Nam tử quả nhiên là thứ đáng sợ nhất.
Hắn chỉ ngơ ngác che lại khuôn mặt vừa bị đánh, ngây người nhìn nàng như không thể tin được.
"Ngươi đánh ta? Ngươi vậy mà dám đánh ta?"
Hàn Ngọc Sanh trực tiếp mặc kệ hắn, giẫm lên những viên sỏi dọc theo con đường ban đầu, định bước về phòng.
Lúc nàng xoay người đi, một thân thể mang theo mùi hương thoang thoảng liền nhào vào lưng nàng. Nàng cúi đầu nhìn hai tay đang ôm chặt vòng eo của mình.
"Tống Thư Hoa, ngươi điên rồi cũng tốt ... Điên rồi ngươi sẽ không lại nhớ hắn nữa. Như vậy ... thật tốt."
Câu này giống như nói với nàng, nhưng lại giống như đang lẩm bẩm tự nói với chính mình hơn.
Số lần Hàn Ngọc Sanh cau mày trong tối nay còn nhiều hơn so với đời trước. Nói chuyện với một người say cũng vô dụng, vì vậy Hàn Ngọc Sanh quyết định im lặng, để mặc hắn ôm mình, mặc hắn tiếp tục nói lung tung.
Nhưng Hàn Ngọc Sanh đợi rất lâu, người này sau khi nói câu này cũng không nói thêm nữa. Nàng quay đầu lại xem người phía sau đã ngủ chưa, hắn mới đột nhiên lên tiếng.
"Không được nói chuyện, không được nhúc nhích. Cứ để ta ôm như vậy là được."
Hàn Ngọc Sanh không nói chuyện, càng không nhúc nhích.
"Ta chỉ có những yêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-phu/1055341/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.