Ta sẽ không rời bỏ chàng, không phải chàng đã nói đem mệnh của mình cho chàng sao?
Nàng thích ta sao?
Ta nguyện ý vì chàng đi tìm chết.
Kẻ lừa đảo!
Nữ nhân này là một kẻ lừa đảo!
Hạ Vân Hoàn yên lặng đứng ở mép giường, nhìn chằm chằm nữ nhân trên giường.
Nói cái gì sẽ không rời xa hắn. Hóa ra đều là nói dối!
Ngón tay của Hạ Vân Hoàn run rẩy kịch liệt, nỗ lực nửa ngày, cũng không thể chạm vào nàng. Hắn hung hăng đánh mạnh vào bàn tay trái đang run rẩy của mình.
Chờ đến khi chàng sờ được đến mặt của nữ nhân này, tầm mắt có chút mờ đi, chàng đã không thể nhìn rõ khuôn mặt của nàng nữa.
"Không phải kêu ta tới sao? Ta ở đây, nàng ngủ làm gì? Còn không mở mắt cho ta!"
Hạ Vân Hoàn hận không thể sai người đem nữ nhân này kéo lên, hung hăng đánh một trận. Cho dù chàng có kêu gào như thế nào, nàng cũng không mở mắt ra.
Tả quản gia vừa vào nhà liền nghe được Hạ Vân Hoàn ở trong phòng nổi giận, bà cảm thấy kỳ quái, cuống quít chạy đến mép giường. Lúc bà vừa thấy người trên giường, hai chân chịu không được quỳ mạnh xuống đất.
"Ta... Thực xin lỗi tiểu thư!"
Tả quản gia dập đầu thật mạnh xuống sàn nhà lạnh lẽo, như thể cái trán không phải là của bà.
Hai ngày sau, Hạ phủ phát tang, thê chủ của Thập công tử Hạ phủ qua đời.
----------------------------------
Nếu có thể, nàng tình nguyện không bao giờ tỉnh lại nữa.
Ánh sáng mặt trời xuyên qua khung cửa sổ chiếu vào khuôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-phu/1055338/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.