“A Hỏa, xóa đi!”
A Hỏa cũng không nhiều lời trực tiếp xóa đi cuộn ghi hình. Châu Sơ Ly không dám tin nhìn La Mẫn Tuyên.
Cơ hội tốt như vậy La Mẫn Tuyên dễ dàng bỏ qua cho cô ta vậy sao?
La Mẫn Tuyên bình lặng như nước: “Châu Sơ Ly, tôi niệm tình giữa chúng ta chảy chung một dòng máu, tha cho cô một lần. Chuyện hôm nay coi như chưa từng xảy ra, cô tự bảo trọng lấy.”
Nói xong, La Mẫn Tuyên quay người bước ra ngoài. Vẫn là bóng lưng ngạo kiều, thẳng tắp đó như cái ngày cô xách va li rời khỏi La gia, La Mẫn Tuyên chưa từng luyến tiếc điều gì, cũng chưa từng vì ai mà phải cúi đầu.
Châu Sơ Ly thê lương bật cười, nước mắt rơi lả chả. Nắm tay cô ta siết chặt vẫn không cam lòng như cũ.
La Mẫn Tuyên muốn bố thí gì chứ? Tỏ ra là con người vị tha sao?
Tất nhiên, La Mẫn Tuyên thừa nhận cô không phải loại người tốt bụng, càng không phải loại người biết vị tha, cô làm chuyện gì cũng đặt lợi ích bản thân lên hàng đầu. Cô biết rõ đạo lý, để cho kẻ thù của mình một con đường lui chính là tự hại mình.
Bất quá thời điểm này, cô thấy mệt mỏi rồi. Có lẽ do mang thai nên khả năng làm mẹ bộc phát, cô chẳng muốn lao vào vòng minh tranh ám đấu này nữa.
Binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn!
***
Tại bệnh viện.
La Mẫn Tuyên nặng nề đi trên hành lang, Đàm Hạo gặp cô nói qua loa mấy câu cũng đã trở về khách sạn dàn xếp mọi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-phan-hon-nhan-to-tong-dung-tuong-bo/295693/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.