“La Mẫn Tuyên, Tô Hữu Duy năm đó là của tôi thì bây giờ cũng vậy. Cô cứ chờ đi!” La Mẫn Tuyến cau mày, lùi về sau mấy bước. Tự cô cảm nhận được bàn tay mình có chút run rẩy. Cô từng cầu mong thoát khỏi Tô Hữu Duy, thoát khỏi người đàn ông có bản tính chiếm hữu kia. Khi ấy cô nghĩ rằng nếu thật sự có ngày đó cô nhất định sẽ mở tiệc ba ngày ba đêm. Nhưng khoảnh khắc này, nghe những lời ngông cuồng của Hứa Diệu Hàm cô biết mình có chút sợ hãi với việc Tô Hữu Duy rời bỏ mình. Trong tình yêu vốn dĩ đừng vì người kia quá tốt với mình mà trở nên lệ thuộc. Bởi vì trên đời này chẳng có gì là mãi mãi. Bất quá cô sẽ không bao giờ để lộ điểm yếu trước mặt người khác: “Chị thích chồng tôi như thế thì cứ đến mà cướp. Nếu anh ấy đồng ý thì hai người cứ cao chạy xa bay. Tôi ngại đụng tay vào tiểu tam lắm.” La Mẫn Tuyên cười hiền hòa, trong mắt Hứa Diệu Hàm lại chẳng khác nào mưa tên biển đạn. Hứa Diệu Hàm còn muốn bật lại vài câu thì nhân viên phục vụ vội vã chạy tới, nói với La Mẫn Tuyên: “Phu nhân, ngài Tô nhờ tôi gọi cô qua.” Anh ta cúi đầu, bộ dáng khúm núm. La Mẫn Tuyên nhận ra người này, đây chẳng phải nhân viên phục vụ làm đổ rượu lên người Tô Hữu Duy sao? Nếu không phải Tô Hữu Duy phản xạ nhanh thì bây giờ cô đã ướt như chuột lột rồi. Cô chậm rãi liếc mắt về phía Hứa Diệu Hàm thấy cô ta ung dung đứng đó không hề có chút phản ứng gì khác thường. La Mẫn Tuyên cụp mi mắt bảo anh ta dẫn đường sau đó nhấc váy đi theo phía sau. Hứa Diệu Hàm để gió thổi tung mái tóc mình, tầm mắt lướt qua túi xách trên tay La Mẫn Tuyên nhàn nhã nhấp môi. Vị rượu tràn trong khoan miệng, nồng đậm, khiến cô ta hài lòng. Lúc này di động cô ta ting một tiếng. Màn hình hiện lên tin nhắn: hoàn tất. Hứa Diệu Hàm nở nụ cười xinh đẹp, lấy hộp phấn trong túi xách ra ngắm nghía mình qua lớp gương nhỏ lại tô thêm một lớp son bóng óng ánh, cuối cùng là chỉnh lại tóc cùng váy sau đó quay người đi về phía ngược lại La Mẫn Tuyên. Bên này, La Mẫn Tuyên đang theo sau nhân viên phục vụ lại cảm thấy có gì đó không đúng. Bước chân của anh ta có phần gấp gáp hơn bình thường, đầu thì thỉnh thoảng ngó nghiêng nhìn xung quanh giống như muốn chạy trốn. La Mẫn Tuyên nheo mắt, đứng lại. Nhân viên phục vụ đang đi không nghe được tiếng bước chân liền khó khăn xoay người lại nhìn cô. “Phu, phu nhân, sao cô không đi tiếp vậy? Phòng ngài Tô ở ngay phía trước thôi.” La Mẫn Tuyên không vội đáp, cứ yên lặng nhìn vào mắt anh ta. Nhân viên phục vụ liên tục dời ánh mắt, hai tay nắm chặt, cười méo hỏi: “Phu nhân, cô thấy không khỏe sao?” Môi cô cong nhẹ: “Không sao, tôi muốn đi vệ sinh một chút.” “Phu nhân cứ vào phòng ngài Tô luôn ạ!” Anh ta đáp ngay. La Mẫn Tuyên nhướng mày: “Thế nào? Tôi không được đánh lại lớp makeup để gặp chồng tôi sao?” Nhân viên phục vụ cười xòa: “Phu nhân đã đẹp rồi ạ!” “Tôi nghĩ một nhân viên phục vụ thì không nên xen vào việc của khách đúng không?” La Mẫn Tuyên cười như không cười. Anh ta cúi đầu: “Vâng!” “Được rồi, anh ở ngoài chờ tôi. Tôi vẫn cần người dẫn đường mà.” Dứt lời, La Mẫn Tuyên xoay người bước đi, nhân viên phục vụ chỉ đành cắn răng theo sau. Dọc đường, Khương Du xoắn suýt cầm chiếc khăn mùi xoa trong tay mình, phân vân giữa bứt dây động rừng và đánh nhanh thắng nhanh. Anh ta chưa bao giờ làm những chuyện hại người này nhưng anh ta không còn cách nào khác. Giây phút nhân viên phục vụ đưa ra quyết định thì La Mẫn Tuyên đã vào nhà vệ sinh rồi. Chết tiệt! Cơ hội tốt như vậy! La Mẫn Tuyên khóa trái cửa, tim đập không ngừng. Cô từ từ đi tới lavabo, vốc nước vào mặt mình. La Mẫn Tuyên vốn dĩ không trang điểm, bởi vì cô đang mang thai. Chỉ chuốt mi cùng đánh son nhẹ dành cho sản phụ mà thôi. Tên phục vụ đó rõ ràng có hành vi mờ ám, Tô Hữu Duy nếu như muốn gặp cô tại sao không gọi điện hay nhắn tin mà phải nhờ anh ta đến chuyển lời. Lại nói phản ứng của Hứa Diệu Hàm, nếu như nghe Tô Hữu Duy muốn gọi cô vào phòng chắc chắn sẽ lộ ra chút cảm xúc gì đó không tốt nhưng ngược lại cô ta quá mức bình tĩnh. Sự bình tĩnh này khiến La Mẫn Tuyên phải nghi ngờ. Vụ đổ rượu ban nãy hẳn là một âm mưu sắp xếp từ trước, làm gì có chuyện một nhân viên nhà hàng năm sao thâm niên lại phạm phải một sai lầm cấp thấp như vậy? La Mẫn Tuyên nhìn mình trong gương. Khuôn mặt trắng trẻo không lộ rõ cảm xúc. Hôm nay cô mặc một chiếc sườn xám cách tân dài qua mắt cá chân. Trên cổ còn quấn cái khăn quàng lạc quẻ thật dày. Tô Hữu Duy ép cô choàng cho bằng được. Cô lấy di động trong túi gọi vào số của Tô Hữu Duy. Đúng như cô đoán, không liên lạc được. La Mẫn Tuyên cố trấn giữ tinh thần gọi cho Lâm Thục Linh. “Mẫn Tuyên đó hả, gọi dì hai có chuyện gì?” Lâm Thục Linh tạm dừng công việc trả lời cô. Cô hít một hơi: “Dì hai, có phải ông ngoại cho người ngầm bảo vệ con đúng không?” Lâm Thục Linh im lặng một lát, hơi bất ngờ: “Sao con biết?” Người của nguyên tổng tư lệnh đều là dạng mật thám làm việc không để lại dấu vết làm sao một cô gái mới hai mươi như cô có thể phát hiện ra hành tung của bọn họ được chứ? La Mẫn Tuyên thở ra: “Con đoán thế thôi ạ!” Lâm lão gia là người của quân đội, ông sẽ không cho phép lặp lại sai lầm lần hai.Cuộc hôn nhân thất bại của mẹ cô đã khiến ông ngoại cảnh giác, ông muốn bảo vệ cô. La Mẫn Tuyên không ngờ cô tùy tiện đoán bậy đoán bạ thế mà lại đúng. Lâm Thục Linh bật cười: “Ban đầu dì không cho ông ngoại làm thế, cảm thấy như vậy là xen vào cuộc sống của con. Nhưng ông ngoại con là người thích làm theo ý mình, hôm tụi con về Lâm gia ăn cơm đã cho người âm thầm bảo vệ rồi. Nhưng những người này hoàn toàn không can thiệp vào đời sống riêng tư của con, chỉ quan sát từ xa mà thôi con đừng lo lắng.” “Không, con không lo lắng.” La Mẫn Tuyên nắm chặt lavabo đến khớp tay trắng bệch: “Dì có thể yêu cầu họ xuất hiện không ạ? Trong vòng năm phút. Con có chút chuyện cần nhờ bọn họ.” Dù sao mọi chuyện chỉ là suy đoán của cô, chưa biết rõ thực hư nên cô không muốn kinh động đến Lâm gia. Lâm Thục Linh thấy cô không muốn nói cũng không rặn hỏi nhiều, bảo cô chờ một lát sau đó cúp máy. La Mẫn Tuyên tính toán thời gian, cô nghĩ mình phải làm gì đó lỡ như tên kia thấy cô nấn ná trong này quá lâu lại gọi cho đồng bọn. Rất có thể kế hoạch sẽ thay đổi, Tô Hữu Duy sẽ gặp phải chuyện gì cô cũng không biết. Cô phải nhanh chóng tìm ra anh càng nhanh càng tốt. Dường như mọi chuyện đang diễn ra từ đầu đến giờ đều có một bàn tay vô hình sắp xếp. Hứa Diệu Hàm đúng là cho cô cảm giác đối đầu với tiểu tam đã ranh ma còn thông minh. Nhưng liệu chỉ một mình cô ta tạo ra bố cục này hay sao? La Mẫn Tuyên lại nhìn mình trong gương lần nữa, một tay kéo khăn choàng, một tay rút trâm cài. Mái tóc uốn lượn đổ xuống như thác. La Mẫn Tuyên mỉm cười. Muốn đối đầu với cô, lại không chịu tìm hiểu xem thời gian cô ra nước ngoài quay phim ẵm biết bao nhiêu giải quốc tế đã làm gì. Ý tưởng làm phim của cô có chút biến thái, vậy nên để đạt được hiệu ứng tốt nhất mấy cảnh đặc biệt liên quan đến tội phạm, sát nhân, cảnh sát cô đều nghiên cứu qua một lần, thậm chí còn từng thực nghiệm vài thủ đoạn trong đó. Dĩ nhiên chỉ là võ mèo cào mà thôi nhưng đủ để đối phó với tên ngoài kia rồi. Nhìn thế nào cũng thấy tên đó là lần đầu làm chuyện xấu thế nên tâm lý mới yếu như vậy.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]