Đêm tối, Tô Hữu Duy rốt cuộc cũng trở về biệt thự. Anh không dám đem bộ dạng nhếch nhác kia về nhà chỉ dám ở nhà Lương Bằng ngủ một giấc.
Dạo này Tô Hữu Duy thường hay thấy đau, đầu cũng đau mà tim cũng đau.
Dưới ánh trăng dày dặc anh lê bước chân vào nhà, bóng lưng vẫn đơn bạc như thế. Biệt thự chỉ còn ánh sáng lập lờ của đèn tường mọi người tựa hồ đã ngủ hết rồi.
Cô gái nhỏ của anh đã ngủ chưa nhỉ? Cô có nhớ anh chút nào không? Một chút thôi?
Tô Hữu Duy lại trách mình suy nghĩ viễn vông, đã làm cô tổn thương còn muốn cô vương vấn mình. Đúng là hoang đường.
Anh khẽ chạm lên tay nắm cửa nhẹ nhàng xoay một cái, cửa không khóa. Tô Hữu Duy có hơi bất ngờ.
Ánh đèn phòng yếu ớt, đủ cho anh thấy La Mẫn Tuyên đang yên giấc trên giường. Dường như cô ngủ không ngon lắm, lông mày nhíu chặt lại.
Tô Hữu Duy rón rén bước tới tựa một con mèo đi trong đêm, không phát ra chút tiếng động nào. Anh ngồi xổm trước gương mặt nhắm nghiền mắt của cô. Gần đến mức cảm nhận được hơi thở thơm tho của cô gái nhỏ. Đưa tay xoa lấy hàng chân mày nhíu chặt như thể trấn an cô.
Tô Hữu Duy thừa nhận anh đúng là một tên xấu xa. Trước đây chưa có được La Mẫn Tuyên, đều là cẩn thận che chở, bảo vệ cô phía sau, xem cô như nàng búp bê sứ đến chạm cũng không nỡ chạm. Đến khi có được cô rồi, lại để bản tính nóng giận khó kiểm soát của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-phan-hon-nhan-to-tong-dung-tuong-bo/295670/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.