Nửa đêm, trên hành lang bệnh viện không có một bóng người. Hứa Nhất Vĩ chậm rãi khoác áo blouse, đeo khẩu trang từ từ đẩy xe thuốc đến khu vực giam giữ Hứa Diệu Hàm.
Đó là một phòng bệnh tách biệt, ngoài cửa còn có hai viên cảnh sát tỉnh như sáo canh giữ.
Tầm mắt anh rơi vào chùm chìa khóa bên hông của nam cảnh sát đứng bên trái, bàn tay cầm xe đẩy bỗng nhiên siết chặt.
Cảnh sát nhìn thấy anh liền chặn lại: “Làm gì?”
Hứa Nhất Vĩ bình tĩnh đáp lời: “Tôi là bác sĩ chữa trị chính cho bệnh nhân Hứa Diệu Hàm, tôi đến để thay băng.”
Hai nam cảnh sát nhìn qua bảng tên trên người anh cùng giấy tờ bệnh án cảm thấy không có gì khả nghi liền đẩy cửa cho anh vào.
Hứa Nhất Vĩ gật đầu cảm ơn sau đó đi vào, dưới mí mắt của cảnh sát thuần phục tháo băng gạc lại băng bó lại cho Hứa Diệu Hàm, nhìn thấy vết thương ngay bả vai cô chỉ còn vài cen ti mét nữa là đến tim Hứa Nhất Vĩ không khỏi hít một ngụm khí lạnh.
Qua vài phút, Hứa Nhất Vĩ vẫn không dừng động tác băng bó của mình lên tiếng gọi hai viên cảnh sát: “Hai vị đến đây một chút được không?”
Hai nam cảnh sát cũng không nghi ngờ gì mà bước qua, môi Hứa Nhất Vĩ nhếch lên một đường cong không dễ trông thấy. Đợi đến khi hai người kia đến gần, anh nhanh chóng giũ bình xịt gây mê trong ống tay áo xuống, không một động tác thừa mà phun vào mặt hai cảnh sát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-phan-hon-nhan-to-tong-dung-tuong-bo/2063570/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.