Bên này, Tô Hữu Duy không hề hay biết chuyện gì diễn ra trong nhà. Anh đang xử lý công vụ thì nhận được cuộc gọi của Phí Dương, cậu ta cuối cùng cũng lết xác về nước.
Tô Hữu Duy có chút vui vẻ liền ra sân bay đón cậu ta. Một thời gian dài không gặp, Phí Dương trông đã gầy hơn trước nhưng trên khuôn mặt yêu nghiệt kia vẫn là dáng vẻ gợi đòn như trước đây.
Phí Dương leo lên ghế lái phụ, mặt nham nhở thắt dây an toàn: “Ôi trời, không biết đã bao lâu không ngồi lại chiến mã của chủ tịch Tô rồi?”
“Cậu... đang ngồi chỗ của vợ tôi.” Tô Hữu Duy nhìn cậu chằm chằm, ánh mắt không vui.
Phí Dương: “...”
“Đúng là cái đồ có vợ quên bạn. Bây giờ vợ cậu cũng có ở đây đâu tôi mượn chỗ một lát thôi chứ sẽ đóng mông cả đời trên xe của cậu hả?”
Dường như cảm thấy lời Phí Dương có lý nên Tô Hữu Duy không truy cứu nữa, nhanh chóng lái xe rời đi.
Phí Dương không ngờ ngày đầu tiên về nước, nơi đầu tiên mình đến không phải là nhà mình cũng không phải nhà Tô Hữu Duy mà là cửa hàng quần áo của trẻ em.
Cái tên đáng chết này còn không thèm hỏi ý kiến cậu một câu, là muốn khoe khoang bản thân vừa kết hôn vừa có con sớm nhất trong ba người sao? Đồ ấu trĩ.
Đồ ấu trĩ Tô Hữu Duy không thèm quan tâm Phí Dương lèm bèm gì sau lưng trực tiếp bước chân vào cửa hàng. Tuy anh và La Mẫn Tuyên cùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-phan-hon-nhan-to-tong-dung-tuong-bo/2063566/chuong-68.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.